Tác giả: Kỳ Duyên
Người Việt mình được cái tính lạc quan, lúc nào cũng thích hài hước, thành thử các vụ việc rồi sẽ cứ na ná như Gala Gặp nhau cuối năm.
Trong tuần, có hai vụ việc khác xa nhau về tính chất, hình thức lao động, về vị thế con người, ngẫu nhiên lại xảy ra gần nhau và đều dấy nên sự ồn ào, tranh luận. Người khen, kẻ chê, người phản bác, kẻ xỉ vả…Nhưng cái thông điệp “vô thức” của cả hai vụ việc này gửi cho xã hội lại gặp nhau ở một điểm- đó là chân giá trị.
Ai hát lót cho ai?
Đó là chuyện nhạc sĩ già- Nguyễn Ánh 9- người đã “mổ xẻ” thẳng thắn một số ca sĩ nổi tiếng, như Thanh Lam, Mỹ Linh, Hà Hồ, Đàm Vĩnh Hưng…
“Con dao phẫu thuật” phê bình âm nhạc của ông đã chạm đến gót chân Asin, đến sở đoản của những ca sĩ trẻ, với những đường sắc lẹm:
… Nghe Thanh Lam hát bài Cô đơn của tôi, tôi buồn lắm! Nó không ra cái cô đơn, không có hồn dù giọng đẹp thiệt! Thanh Lam hát những bài sâu lắng nhiều khi đóng kịch nhiều hơn là hát… Giọng Hồ Ngọc Hà yếu lắm, khều khào không à! … Tôi chỉ cho Đàm Vĩnh Hưng là một “người hát”… Hồi xưa, Đàm Vĩnh Hưng mà đi hát thì chỉ xứng là ca sỹ loại C hát lót chứ không được vào hạng ca sỹ chính của phòng trà đâu!
Đường dao của ông lập tức gây nên cơn chấn động lớn.
Có thể nói, đó không chỉ là nhận xét khá chuẩn, mà còn quá tinh tường. Sự trải nghiệm của một nhạc sĩ chuyên nghiệp, tiếc thay cuối đời, lại chỉ thấy âm nhạc Việt Nam hiện tại chỉ có giải trí, không có nghệ thuật. Còn có gì buồn hơn? Tiếp tục đọc