Tác giả: Kim Dung/ Kỳ Duyên
–
Trong muôn vàn người đàn ông trên đường đời chạm mặt
Phong độ giàu sang, trí thức, tài hoa
Không một người nào trong đó
Giống như Anh, người em đã gặp
Hay đó là kiếp trước của Hai ta?
–
Tình yêu bắt đầu từ nơi đâu? (*)
Câu ca Quan họ da diết bến sông Cầu
Em và Anh đều không biết nữa
Chỉ biết trong ai, cũng đều có lửa
–
Bỗng một ngày cuối đông, chợt gặp nhau
Run rẩy trong em không biết vì sao
Chỉ biết gọi, đó là hạnh phúc
Chỉ biết gọi đó là định mệnh
–
Nổ tung, như mối tình đầu
Năm đêm trắng Hà thành, đông buốt giá
Xe đạp bên nhau tóc dài bay trong gió
Không cầm tay, không nụ hôn xao xuyến lạ
–
Chỉ có chuyện đời, ký ức tháng năm xa
Chỉ có nắng mưa giông bão quanh ta
Chỉ có thân phận con người đau đớn cùng ta
Sao nước mắt em bỗng chan hòa…
–
Ta có nhau, từ sau năm đêm trắng
Năm đêm khắp Hà thành vắng lặng
Năm đêm dài không dứt chuyện nhân gian
Nhưng Đời ta bỗng thành náo động
–
Lửa của sẻ chia, lửa của cơn giông
Lửa của tri kỷ, lửa của tri âm
Ta mới hiểu Tình Yêu là có thật
Ta mới hiểu Tình Yêu không là cổ tích
–
Hiển hiện giữa đời ta, hiển hiện giữa Hai ta
Một nửa người này, là một nửa người kia
Quả táo chín phải chia hai nửa
Ly sữa mát cũng như uống dở
Con tim bệnh người này, cơn đau nhói người kia
–
Em đâu ngỡ đời có lúc xa lìa
Đâu biết trước mặt, đường đi đầy bão tố
Đâu biết đón đợi em là giông gió
Là mây đen và miệng đời nghiệt ngã
–
Chỉ biết rằng anh đã xa rất xa
Quá khứ đi qua, quá khứ mãi không già
Cả khi Hai ta đã không còn trẻ nữa
Tình Yêu vẫn ngày ngày đợi cửa
Tiếng gõ nào gõ mãi trong tim ta?
–
Em bỗng nhớ một câu thơ nở hoa
Trên đất cằn số phận
Rằng: “Tình yêu cơ cực
mới thành tình yêu”(**)
–
Câu thơ như hát, vị mặn mòi đắng chát
Hạnh phúc đời người hai chữ bình yên
Nhưng em biết ta đã chạm vào đất khát
Tình Yêu xưa – để nay hóa kỳ duyên
———————————————-
(*) Câu ca trong bài hát: Tình yêu bên dòng quan họ (Phan Lạc Hoa)
(**) Thơ của Bùi Sỹ Hoa
(4, 6/12/1982)
Bạn phải đăng nhập để bình luận.