Tác giả: Nguyễn Quang Lập
KD: Mình đọc truyện này của Bọ nhiều lần, lần nào cũng cười rũ. Bọ viết bao giờ cũng rất đời, rất thật, rất hóm, (cũng có khi Bọ cường điệu một chút, nhưng cái cường điệu đó vẫn khiến người đọc tin là có thật :D) . Nay đọc truyện của Bọ, vẫn thấy thú vị . Xin mạn phép copy và cảm ơn Bọ nhiều!
Làm báo sợ nhất là cộng tác viên, nếu là báo văn lại càng sợ. Báo không có cộng tác viên thì báo toi, tất nhiên rồi, nhưng số cộng tác viên mà báo cần chỉ chiếm 10% phần trăm. Số này rất đàng hoàng, ít khi có thời giờ la cà toà soạn, cần thì gọi điện hỏi chứ chẳng đến. Phần vì họ tin tưởng bài họ viết ra là được in, báo này không in thì báo khác in; phần vì họ không có thời gian la cà, và cũng sợ mất thời gian của người khác.
Làm báo với các cộng tác viên như thế rất sướng, khi cần gọi điện đặt bài, nếu họ ok thì đúng giờ ấy ngày ấy là có bài. Biên tập có cắt bỏ sửa chữa chỗ nào đó cũng không sao, họ biết rõ vì sao biên tập phải làm như thế, cũng hơi buồn một chút nhưng ít ai thắc mắc kêu ca kiện cáo gì. Chỉ khi gặp phải mấy ông biên tập quá hèn hoặc quá ngu, đã ngu và hèn lại còn tự đắc thì họ mới nổi khùng.