Tác giả: Theo Fb Mạnh Quân
KD: Mình chưa có Fb, dù các bạn đồng nghiệp TVN hò hét khản cổ, bắt phải vào. Bận quá thể, mới chỉ mỗi cái Blog bleo bé tý tẹo, đã thấy không còn thời gian đâu, không hiểu vào Fb (mà tính mình cũng ham vui), thì ra sao, nên cứ lần lữa mãi.
Hôm nay, các bạn TVN cười rinh rích rồi chuyển cho mình một bài ngắn này, thấy bảo là của Fb Mạnh Quân. Đọc thấy buồn cười. Đúng là cái vinh, cái nhục của nghề báo. Xin được đăng lại để bạn đọc hiểu thêm, vì sao các báo đều có cướp, giết, hiếp, có lá cải lá sung… loạn cả lên
——-
Làm báo thời này có sái sướng là công nghệ: máy tính, smart phone, máy ảnh…đầy rẫy, có nhiều cái thuận tiện.
Ảnh mang tính minh họa. Nguồn Trên mạng
Nhưng khổ nhất là sức ép về view. Làm báo chăm chăm câu view. Nhà nhà câu view. Người người câu view. Ở nhiều báo, View là chỉ tiêu quan trọng nhất để oánh giá hiệu quả của nhà đầu tư với tờ báo, của tòa soạn với từng ban, của từng ban với từng phóng viên…
Vì thế cho nên nhiều báo câu view bằng mọi giá. Nên có phải có những bài, thậm chí bịa đặt ra để có view cao, chấp nhận bị chịu phạt, bị đồng nghiệp chửi , bất chấp cả luân lý, đạo đức…như dạng bài: con cắt chân, tay mẹ; kiều nữ Hải Dương…Bài kiều nữ Hải Dương, chỉ trong nửa ngày, 1 triệu view. Kinh hoàng. Tiếp tục đọc