Sáng mai 14-4 xử vụ ném xác phi tang: BS Tường chịu tối đa 10 năm tù

Tác giả: Nguyễn Quyết

KD: Báo chí VN có một cái tật trong các vụ án là “chuyên cầm đèn chạy trước ô tô”, tự ấn định số năm tù cho kẻ phạm tội, trong khi phiên tòa xét xử chưa diễn ra. Cứ đi tham khảo ý kiến vài ông LS, rồi khẳng định cứ như thánh phán. Kỳ lạ!

Sáng mai 14-4, TAND TP Hà Nội xét xử vụ án Giám đốc TMV Cát Tường ném xác phi tang gây chấn động dư luận, trong đó BS Nguyễn Mạnh Tường bị truy tố 2 tội danh với mức án tối đa phải chịu là 10 năm tù.

BS Nguyễn Mạnh Tường tại hiện trường vụ ném xác

BS Nguyễn Mạnh Tường tại hiện trường vụ ném xác phi tang

Sáng mai (14-4), TAND TP Hà Nội bắt đầu xét xử vụ án Giám đốc Thẩm mỹ viện Cát Tường ở Hà Nội gây chết người trong khi phẫu thuật thẩm mỹ rồi ném xác phi tang xuống sông Hồng phi tang.

Bị cáo Nguyễn Mạnh Tường (41 tuổi, Giám đốc thẩm mỹ viện Cát Tường) bị truy tố tội “Vi phạm quy định về khám bệnh, chữa bệnh, sản xuất, pha chế thuốc, cấp phát thuốc, bán thuốc hoặc các dịch vụ y tế khác” và tội “Xâm phạm thi thể, mồ mả, hài cốt”. Mức án tối đa dành cho cả 2 tội danh này là 10 năm tù.

Bị cáo Đào Quang Khánh (18 tuổi) bị xét xử về tội “Trộm cắp tài sản” và tội “Xâm phạm thi thể, mồ mả, hài cốt” cùng với “sếp” của mình. Mức án tối đa mà bị cáo Khánh phải chịu là 8 năm tù. 

Bảo vệ TMV Cát Tường Đào Quang Khánh

Bảo vệ Thẩm mỹ viện Cát Tường Đào Quang Khánh, đồng phạm trọng vụ án ném xác phi tang

Dự kiến, chủ tọa phiên tòa sẽ là thẩm phán Lê Thị Hợp. Phiên tòa có tất cả 5 luật sư bào chữa cho các bị cáo và bảo vệ quyền lợi cho bị hại.

Luật sư Chu Thị Trang Vân (Đoàn luật sư TP Hà Nội) bào chữa cho bị cáo Nguyễn Mạnh Tường.

Hai luật sư Nguyễn Anh Thơm và Tạ Anh Tuấn (Đoàn luật sư TP Hà Nội) bào chữa cho bị cáo Đào Quang Khánh.

Gia đình bị hại Lê Thị Thanh Huyền mời 2 luật sư Phạm Hương Giang và Vũ Gia Trường bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp.

Điều khiến dư luận đặc biệt quan tâm đối với vụ án này chính là việc làm mang tính vô nhân đạo của bị can Nguyễn Mạnh Tường. Việc ném xác phi tang đã bị dư luận lên án mạnh mẽ. Nhất là sau gần 7 tháng gia đình tìm kiếm song vẫn vô vọng, chưa tìm thấy thi thể nạn nhân.

 

Tìm kiếm vẫn trong vô vọng
Tìm kiếm vẫn trong vô vọng

Theo cáo trạng truy tố, ngày 19-10-2013, chị Lê Thị Thanh Huyền (40 tuổi, trú tại ngõ 36 phố Hàng Thiếc, quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) đến Thẩm mỹ viện Cát Tường (nằm trên đường Giải Phóng, quận Hoàng Mai) để tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ nâng ngực. Tại đây, chị Lê Thị Thanh Huyền được bác sĩ Nguyễn Mạnh Tường làm phẫu thuật. Sau đó, gần 18 giờ cùng ngày thì chị Huyền lâm vào tình trạng nguy kịch và tử vong.

Khoảng 21 giờ cùng ngày, Tường, Khánh, Nguyễn Thị Hằng  (vợ Tường) ngồi tại tầng 2 của Thẩm mỹ viện Cát Tường bàn nhau thống nhất đưa xác chị Huyền đến Bệnh viện Bưu Điện cơ sở 1 (49 Trần Điền, Hoàng Mai, Hà Nội) rồi gọi người nhà chị Huyền đến nhận xác.

Khoảng 23 giờ 30 phút cùng ngày, Tường đi xe ôtô BKS 29A – 488.81 đến Thẩm mỹ viện Cát Tường chở thi thể chị Huyền đi. Tuy nhiên, khi đến cổng Bệnh viện Bưu điện, một phần vì thấy quá đông người qua lại, một phần vì thấy xác chị Huyền đã bị cứng nên Tường không dám đưa xác vào trong bệnh viện.

Thấy vậy, Khánh nói với Tường rằng: “Không đưa xác chị Huyền vào bệnh viện nữa mà ném xác xuống sông”. Nghe nhân viên bảo vệ nói có lý nên Tường đã đồng ý và lái xe ô tô chở xác chị Huyền đi ra quốc lộ 5 lên cầu Thanh Trì.

Cùng có mặt trên xe, Nguyễn Thị Hằng can ngăn việc chồng và nhân viên của mình đang làm nhưng không có kết quả. Đến vị trí có nước khoảng 150 m gần cột đèn số 44 thì Tường cho xe dừng lại. Thấy đường vắng, không có người và xe qua lại nên Tường và Khánh đã khiêng xác chị Huyền ra khỏi xe ô tô, đi qua dải phân cách giữa ô tô và xe máy, bê xác chị Huyền qua lan can cầu rồi thả xuống sông Hồng.

Trao đổi với Báo Người Lao Động ngày 13-4, ông Phạm Đức Quang (cậu chồng của chị Huyền) cho biết, dự kiến sẽ có hơn 30 người đến tham dự phiên tòa xét xử sơ thẩm. “Dù các bị can sắp phải đền tội song gia đình chưa ngày nào thấy thanh thản và hết áy náy khi cầm nén hương thắp lên bàn thờ cháu Huyền” – ông Quang nói.

Ông Lê Văn Viễn, bố đẻ của chị Lê Thị Thanh Huyền, cho rằng cần truy tố Tường về tội Giết người mới thỏa đáng vì hành vi của bị can quá dã man, coi thường tính mạng khách hàng.

Báo Người Lao Động online sẽ tường thuật trực tuyến diễn biến phiên tòa chủ Thẩm mỹ viện Cát Tường ném xác phi tang.

———–

http://nld.com.vn/phap-luat/sang-mai-14-4-xu-vu-nem-xac-phi-tang-bs-tuong-chiu-toi-da-10-nam-tu-20140413184228515.htm

 

Không có tin tốt về MH370

 

Tác giả: Lê Thu

KD: Tội nghiệp quá cho những con người không may. Thật xót đau  😦

——-

Hãng tin CNA dẫn lời Bộ trưởng Giao thông tạm quyền của Malaysia là Hishammuddin Hussein, bác bỏ thông tin của tờ báo trong nước cho rằng cơ phó của máy bay mất tích đã gọi điện thoại khi máy bay gần tới Penang.

Trước đó, tờ New Straits Times dẫn lời nguồn tin giấu tên cho rằng trước khi máy bay biến mất, cơ phó có thể đã thực hiện một cuộc điện thoại.

Ông Hishammuddin nói rằng nếu thông tin trên báo đưa là đúng, thì ông đã phải biết về việc này.

‘Tôi không thể bình luận gì (về thông tin trên báo) bởi vì nếu đúng là như vậy, thì tôi đã phải biết về điều đó từ trước đó rất lâu’ – ông Hishammuddin, người kiêm nhiệm Bộ trưởng Quốc phòng Malaysia, nói với các phóng viên về tình tiết mới liên quan tới máy bay mất tích MH370.

Quan chức này nói thêm rằng ông đã chọn cách không xác nhận bất kỳ chứng cứ hay bằng chức nào kể từ khi MH370 được cho là mất tích.

Trong khi đó, AP đưa tin sau một tuần ‘khả quan’ với những tín hiệu ‘ping’ liên tục được thu về, Thủ tướng Australia Tony Abbott cảnh báo rằng công việc tìm kiếm MH370 có vẻ như sẽ còn ‘kéo dài’.

MH370, máy bay mất tích,
Phép lập lưới tam giác để định vị tiếng ‘ping’ từ hộp đen máy bay: 1/ Có ít nhất 3 tàu lập thành một tam giác tìm kiếm tiếng ping; 2/Tập trung vào nguồn phát ra âm thanh để thu hẹp vùng tìm kiếm dưới mặt nước. Khi đã định vị chính xác nơi phát ra tiếng ping, đội tìm kiếm sẽ đưa thiết bị Bluefin-21 xuống sâu đáy biển để tạo bản đồ định vị mảnh vỡ dưới nước bằng âm thanh hoặc siêu âm; 3/ Thiết bị Bluefin-21 được trang bị các camera có thể di chuyển tốc độ cao dưới mặt nước, vẽ bản đồ đáy biển và cho ra các hình ảnh để nghiên cứu sâu hơn.

Đội tìm kiếm quốc tế do Australia dẫn đầu đang ráo riết nỗ lực thu thập nhiều dữ liệu nhất có thể để xác định chính xác khu vực phát tín hiệu trước khi đưa thiết bị lặn xuống tìm mảnh vỡ nghi của MH370.

Hãng Reuters dẫn lời người đứng đầu đội tìm kiếm quốc tế cho hay, tín hiệu âm thanh cuối cùng mà họ thu được có vẻ như không liên quan tới máy bay mất tích và nỗ lực truy tìm MH370 suốt hơn một tháng qua không đạt được đột phá then chốt nào.
Ông Angus Houston, người đứng đầu đội tìm kiếm của Australia cho biết sau khi phân tích tín hiệu mới nhất thu về hôm thứ Năm vừa qua, các chuyên gia cho rằng tín hiệu này không phải từ hộp đen máy bay mất tích phát ra.
Tuyên bố này của ông Houston đã phủ bóng lên các thông tin lạc quan trước đó mà một số báo đưa là đã định vị được hộp đen máy bay MH370.
Tin xấu hơn nữa là hiện đang có lo ngại rằng các pin cấp năng lượng cho hộp đen máy bay có thể đã cạn kiệt sau khi Thủ tướng Australia cảnh báo rằng các tiếng ‘ping’ thu được yếu dần.
MH370 của Malaysia biến mất không lâu sau khi cất cánh từ Kuala Lumpur đi Bắc Kinh với 227 hành khách và 12 người thuộc phi hành đoàn sớm ngày 8/3.
Các pin của hộp đen đã vượt qua ngưỡng thời hạn thông thường là 30 ngày, nên việc tìm kiếm hộp đen máy bay giữa biển càng trở nên cấp thiết hơn bao giờ hết.
Việc biến mất bí ẩn và trở ngại khi tìm kiếm MH370 đã trở thành chiến dịch tìm kiếm và cứu nạn tốn kém nhất trong lịch sử hàng không.
————-

 

 

 

Thắp nén hương thơm mát dạ người

Tác giả: Đào Dục Tú

KD: Những ai là người Việt hẳn không thể nào không biết tới Truyện Kiều (Nguyễn Du) nổi tiếng. Đọc bài này bỗng nhớ tới Bà ngoại mình xưa, là vợ một ông Thông phán “tây học” ở Hà Nội cũ, vậy mà bà mình thuộc Kiều làu làu, như một cuốn từ điển sống về Kiều.

Cảm ơn anh Đào Dục Tú dẫn dắt bạn đọc về xứ Tiên Điền nổi tiếng, để được đắm mình trong không gian, xứ sở đã sinh ra Đại thi hào nước Việt   😀

Tôi mượn ý thơ của Tố Hữu trong bài thơ Mẹ Tơm để làm tiêu đề cho bài tạp văn của mình, viết đôi ba nét về quê hương cụ Nguyễn Du sáng danh hàng đầu lịch sử văn chường Việt, văn đàn Việt cổ kim với thi phẩm Truyện Kiều trác tuyệt. Về Nghi Xuân, về Tiên Điền vào dịp “Thiều quang chín chục đã ngoài sáu mươi”- giữa tháng ba âm lịch, cũng như nhiều người Việt gần xa cả nước ít nhiều “duyên nợ với chữ” đã tới đây, tôi hỏi đường đi viếng mộ cụ.

Ảnh: lucbat.com

Vào một buổi mai lất phất mưa bụi bay, như xuân Nguyễn Bính thủa nào ” Bữa ấy mưa xuân phơi phới bay”, từ khu tưởng niệm Nguyễn Du ra đường, tôi đang lơ ngơ không biết xuôi ngược ra sao thì may quá gặp một bà mẹ đoán chừng trên dưới tám mươi gì đó đang tắt đường đồng, dáng đi tất bật, vất vả. Cụ nói cụ đi thăm cháu ở làng bên về và bảo “Đi viếng mộ cụ, chú cứ theo tui”. Hóa ra không theo đường cái lớn vòng thúng, cụ dẫn tôi đi lối tắt chéo cánh đồng.

Tiếp tục đọc

Ký ức phương Nam

Tác giả: Tiến Hải

KD: Nhà báo Tiến Hải vừa gửi cho mình bài viết này. Như một hồi ức đẹp trong ông, dù 39 năm đã trôi qua, từ lúc mới chỉ là một nhà báo trẻ mới 30, nay đã là một cựu Phó TBT một tờ tạp chí. Khi mà ngày lịch sử thống nhất đất nước 30/4 sắp đến gần.

Cảm ơn nhà báo Tiến Hải

Sau ngày 30-4-1975, các cơ quan thông tấn, báo chí miền Bắc ồ ạt tiến về phương Nam để phối hợp với các cơ quan thống tấn, báo chí của ta có sẵn ở trong đó phản ánh tình hình nóng hổi của miền Nam sau ngày giải phóng. Cơ quan chúng tôi không phải là nhật báo, cũng không phải là tuần báo, mà là tạp chí ra hàng tháng nhưng cũng nhanh chóng tham gia vào đội quân này.

Dáng phương Nam. Ảnh: tạp chi.guu.vn

Thế là ngay từ đầu tháng 6 năm 1975, Ban Biên tập đã cử đoàn cán bộ 05 người (bao gồm cả lái xe) do một đồng chí Phó TBT dẫn đầu tiến thẳng vô Nam. Trong đoàn, không kể lái xe thì tôi là người trẻ nhất. Nhiệm vụ của chúng tôi là nghiên cứu, khảo sát thực tế mọi mặt của miền Nam sau ngày giải phóng và viết 04 bài về bốn địa phương để đăng trên Tạp chí.

Tiếp tục đọc

Ngày xa vắng…

Tác giả: Kim Dung/ Kỳ Duyên

 

Với em ngày nào cũng là ngày xa vắng
Dù anh luôn hiện diện bên đời
Một khoảnh khắc bặt tin câm lặng
Là hoang mang thấp thỏm khôn nguôi

Anh ở phương trời có biết
Một chấm xa xôi ngóng đợi buồn vui
Một tiếng cười một tiếng thưa dịu nhẹ
Cũng là mong là nhớ một người thôi

Tiếp tục đọc

Những dòng nhật ký gây sốc

Tác giả: Cử Tạ

KD: Bạn bè iu quý vừa gửi cho những dòng nhật ký gây sốc. Xin đưa lên Blog để bạn đọc thư giãn ngày nghỉ cuối tuần  😀

Một cô gái mới lớn, một phụ nữ FA, một người chồng, một cô thư ký… ai ai cũng có tâm sự riêng của mình.

Ảnh Trên mạng

Nhật ký gái mới lớn
Một cô gái mới lớn viết trong nhật ký: “… Mình đã 17 tuổi, mình đã lớn rồi nên không thể sống ăn bám bố mẹ mãi được. Điều đó thật hổ thẹn… Từ ngày mai mình sẽ chuyển xuống bà ngoại ở…”!
* *

Tiêu chí chọn đàn ông
Trích nhật ký một mỹ nữ: “Giờ thì tôi chẳng còn đòi hỏi gì nhiều ở đàn ông như trước nữa. Quan trọng nhất là anh ấy phải tốt bụng, rộng lượng, hào phóng. Không hiểu thời buổi này còn có những ông chủ nhà băng như thế không?”
* *

Tiếp tục đọc

‘Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng’

“Bòn nơi khố rách, đãi nơi quần hồng” là câu nói của người dân để chỉ ra một thực trạng đau lòng từ thời phong kiến xa xưa khi tham quan ô lại ra sức vơ vét của cải người dân rồi đem tiền đó cung phụng vào việc ăn chơi sa đọa, dâm ô của mình.

Dương Chí Dũng cục trưởng cục Hàng hải bòn rút nhiều tỉ và vô tư dâng đãi một em xinh tươi, có công nhiều lần cùng mình “mây mưa vui tươi”, cả một căn hộ cao cấp. 
Tổng GĐ PMU18 Bùi Tiến Dũng cũng vô tư dùng tiền thuế của dân tổ chức những “bữa tiệc của quỷ”.
Rồi nhiều tay chơi là quan chức tỉnh Hà Giang cũng vô tư dùng tiền của dân vào các cuộc mây mưa với các em… quần hồng trong đó có cả những em chưa tới tuổi mặc… quần hồng. 
Trong số quan chức ấy có Sầm Đức Xương hiệu trưởng một trường phổ thông chỉ thích “vui” với học trò.
Nhìn ra bên ngoài, chuyện đàn ông giàu có “mua vui” bằng xác thịt phụ nữ không hiếm, nhất là ở những nước chưa minh bạch về tài sản của quan chức mà Trung Quốc là một ví dụ. 
Đã có hàng loạt quan chức cao cấp nước này bị tống giam, thậm chí bị kêu án tử hình. Và khi bị “ngã ngựa”, báo chí cũng khui ra hằng loạt những ông quan “mặt sắt đen sì” nhưng lại toàn chơi gái nơi tửu điếm, lầu hồng!
Liên quan đến các quan chức châu Á, trong vụ in tiền polymer mà Việt Nam là một trong những nước liên quan, mới đây tại Úc, đã có tám cựu lãnh đạo của hai công ty, Securency và Note Printing Australia, đang hầu tòa vì cáo buộc lập quỹ đen và chi hàng triệu đôla để có hợp đồng in tiền ở các nước châu Á, gồm cả Việt Nam. 
Một trong những nhân chứng này cũng đã tiết lộ một thông tin rất quan trọng. Đó là một trong những quản lý cao cấp nhất của Securency đã yêu cầu ông ta tìm gái mại dâm người châu Á cho Phó Thống đốc của một Ngân hàng Trung ương nước ngoài. Nhưng danh tánh của người này là ai, thì nhân chứng này không đề cập.
Thời gian qua, khi các phương tiện truyền thông liên tục đưa tin về nhà đất, tài sản khổng lồ của cac quan chức đã về hưu hoặc đang tại vị đã gặp những phản ứng bất mãn từ người dân. 
Không ai bắt buộc rằng quan chức không được giàu hơn dân, nhưng chính sự thiếu minh bạch về thu nhập thật và thu nhập công bố trên giấy tờ (lương một cán bộ không cao hơn một lao động bình thường nhiều lần) đã làm người dân tin chắc rằng họ có nhà to, đi xe hơi xịn, con học nước ngoài là do… tham nhũng. 
Họ nổi giận không phải họ ghét nhà giàu, mà họ nổi giận bởi họ không biết tại sao cán bộ lại giàu. Trong khi đó, những cán bộ bị nêu tên, chỉ… tài sản lại lúng túng, đưa ra những lý do quá mơ hồ, thậm chí hoang tưởng như có “một ông anh” hay “một cô em giàu có” tặng tiền, tặng xe, tặng biệt thự!

Minh bạch. Đó chính là liều thuốc chính để trị nạn tham nhũng. Việt Nam luôn bị xếp cuối bậc về nạn tham nhũng theo cách xếp hạng của Tổ chức Minh bạch Quốc tế (Transparency Int ernational) và được cho rằng nó đã gây thiệt hại cho nguồn ngân sách chính phủ, ước lượng trên 30% của đầu tư hạ tầng và những hệ lụy xã hội khác.

Chính trong bối cảnh xã hội này, khi mà đặc quyền đặc lợi vẫn là mảnh đất dung dưỡng cái xấu, người dân có quyền nhìn những cán bộ giàu có bằng ánh mắt giận dữ và câu nói “bòn nơi khố rách, đãi nơi lầu hồng” vẫn còn giá trị mai mỉa như đúng thời điểm ra đời của nó!

Ảnh: Tư liệu

—————

http://motthegioi.vn/Columnist/bon-noi-kho-rach-dai-noi-quan-hong-60716.html

 

 

Luật sư của ông Trần Xuân Giá xin hoãn phiên xử “bầu Kiên”

Tác giả: Yến Thanh

Các luật sư muốn hoãn phiên tòa xử “bầu Kiên” do vụ Huỳnh Thị Huyền Như vẫn đang chờ phúc thẩm...

Luật sư của ông Trần Xuân Giá xin hoãn phiên xử “bầu Kiên”

Vì phiên tòa kéo dài nhiều ngày, nhưng chỉ có một số ít ngày tòa tiến hành xét xử tội “cố ý làm trái” đối với cá nhân ông Trần Xuân Giá, vì “tuổi cao và đang bị bệnh nặng”, nên luật sư đã kiến nghị tòa cho phép ông Trần Xuân Giá được vắng mặt trong những ngày không xét xử tội danh này.

Tuy nhiên, diễn biến đáng chú ý mới nhất của vụ án là việc luật sư Lưu Tiến Dũng, người nhận bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho ông Trần Xuân Giá, vừa có văn bản gửi Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội với đề nghị hoãn phiên tòa vì “chưa có cơ sở để xem xét một trong những yếu tố cấu thành tội cố ý làm trái quy định của nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” mà Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao đang truy tố ông Trần Xuân Giá.Trước đó, 6 luật sư bào chữa cho các bị can Nguyễn Đức Kiên, Lý Xuân Hải, Huỳnh Quang Tuấn trong vụ án này cũng đã đồng loạt ký văn bản gửi Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội kiến nghị xem xét hoãn phiên tòa.

Lý do đề nghị hoãn phiên tòa, theo các luật sư, là do vụ án Huỳnh Thị Huyền Như (nguyên Phó phòng Quản lý rủi ro Ngân hàng Thương mại Cổ phần Công thương Việt Nam – Vietinbank) lừa đảo 4.000 tỉ đồng chưa được xử phúc thẩm, nên vẫn chưa xác định được rõ ràng là ACB có bị thiệt hại số tiền 718 tỉ đồng hay không.

Theo các luật sư, các bị can trong đó có ông Trần Xuân Giá bị Viện Kiểm sát nhân dân Tối cao truy tố về tội “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” với hành vi ủy thác cho 19 nhân viên ACB gửi 718 tỉ đồng tiết kiệm vào Vietinbank chi nhánh Tp.HCM, sau đó toàn bộ số tiền gửi trên đã bị Huỳnh Thị Huyền Như chiếm đoạt, thiệt hại cho ACB là 718 tỉ đồng.

Ngày 27/1/2014, Tòa án Nhân dân TP.HCM đã tuyên bản án sơ thẩm xét xử vụ lừa đảo này, theo đó buộc Huỳnh Thị Huyền Như phải bồi thường cho ACB số tiền là 668 tỉ đồng; buộc Huỳnh Thị Huyền Như và Trần Thị Tố Quyên liên đới bồi thường cho ACB số tiền là 50 tỉ đồng; buộc Vietinbank chuyển trả lại cho ACB số tiền là 24 tỉ đồng trong tài khoản của 19 nhân viên ACB đứng tên tại VietinBank, khoản tiền này được trừ vào khoản tiền phải bồi thường cho ACB.

Tuy nhiên, sau khi tuyên án sơ thẩm, hầu hết các nguyên đơn dân sự, bị hại gửi tiền vào Vietinbank đều có đơn kháng cáo bản án này và yêu cầu Vietinbank trả tiền cho các cá nhân tổ chức đã gửi tiền vào Vietinbank. ACB cũng kháng cáo với yêu cầu Vietinbank trả cả tiền gốc và lãi với số tiền 913 tỉ đồng.

Vì vụ Huỳnh Thị Huyền Như chưa được xử phúc thẩm và do đó coi như đang tiếp tục diễn ra, các luật sư cho rằng việc truy tố ban lãnh đạo ACB về tội “Cố ý làm trái quy định của Nhà nước về quản lý kinh tế gây hậu quả nghiêm trọng” là không đủ yếu tố cấu thành.

Theo phân tích của một luật sư, “trong trường hợp phiên tòa sơ thẩm xử vụ án Nguyễn Đức Kiên và đồng phạm kết luận ông Kiên và các bị can trên phạm tội cố ý làm trái gây thiệt hại cho ACB số tiền 718 tỉ đồng mà phiên phúc thẩm vụ án Huỳnh Thị Huyền Như buộc Vietinbank phải trả tiền cho ACB thì kết quả hai vụ án sẽ mâu thuẫn”.

Trao đổi với VnEconomy, luật sư Lưu Tiến Dũng cho rằng về mặt quy trình tố tụng, việc xét xử ngay vụ “bầu Kiên” trong bối cảnh vụ án liên quan là vụ Huỳnh Thị Huyền Như chưa xử xong là “không thích hợp”. “Ngay cả khi kết quả xử phúc thẩm giữ nguyên như sơ thẩm, giả định rằng Huỳnh Thị Huyền Như có thể bồi thường thì cũng không thể nói vụ việc ở ACB là “gây thiệt hại nghiêm trọng”, ông Dũng nêu giả thuyết.

Ông Dũng cũng cho biết vì phiên tòa kéo dài nhiều ngày, nhưng chỉ có một số ít ngày tòa tiến hành xét xử tội “cố ý làm trái” đối với cá nhân ông Trần Xuân Giá, vì “tuổi cao và đang bị bệnh nặng”, nên kiến nghị tòa cho phép ông Trần Xuân Giá được vắng mặt trong những ngày không xét xử tội danh này.

Hiện chưa rõ Tòa án Nhân dân thành phố Hà Nội sẽ trả lời các luật sư như thế nào và có tiến hành xét xử như kế hoạch đã công bố hay không.

————-
http://vneconomy.vn/201404111045393P0C9920/luat-su-cua-ong-tran-xuan-gia-xin-hoan-phien-xu-bau-kien.htm

 

 

Xây cầu triệu USD: Phản cảm!

Tác giả: Bài và ảnh Hoàng Dũng

KD: Đà Nẵng là một trong những địa phương xây dựng hạ tầng cơ sở khá khang trang, nhưng theo phương châm “đổi đất lấy hạ tầng cơ sở”. Đất bán hết rồi- còn đâu?

——–

Nhiều ý kiến cho rằng chủ trương xây dựng cầu đi bộ với kinh phí gần 30 triệu USD bắc qua sông Hàn, TP Đà Nẵng là lãng phí, chưa cần thiết trong thời điểm hiện nay

“Việc bỏ ra hàng chục triệu USD để xây cầu cho người đi bộ lúc này là quá lãng phí. Những cây cầu hiện hữu bắc qua sông Hàn vẫn thừa chức năng phục vụ giao thông cũng như nhu cầu tham quan, thưởng ngoạn” – kiến trúc sư Phan Đức Hải, Phó Chủ tịch Thường trực Hội Quy hoạch phát triển đô thị TP Đà Nẵng, nhận xét.

Chuyện của “nhà giàu”

Theo ông Hải, nếu Đà Nẵng xác định cầu đi bộ là điểm nhấn nhằm góp phần thúc đẩy phát triển khu dịch vụ du lịch 2 bên bờ sông Hàn với phương thức “đổi đất lấy hạ tầng” thì hiệu quả kinh tế sẽ không cao. Trên thế giới, người ta cũng xây cầu vượt sông nhưng đó là chuyện của “nhà giàu” khi đô thị đã phát triển đồng bộ, cầu mang tính làm cảnh, trang trí, tham quan và thưởng ngoạn nhiều hơn.

“Trong khi đó, Đà Nẵng bỏ tiền xây cầu để làm đẹp TP và làm lợi cho nhà đầu tư nhưng chưa có đánh giá cụ thể về hiệu quả sử dụng và phục vụ dân sinh. Vì vậy, việc đầu tư xây cầu đi bộ qua sông Hàn lúc này là chưa cần thiết. Theo các nhà quy hoạch, vị trí lựa chọn xây cầu đi bộ là nơi duy nhất còn lại cho việc kết nối 2 bờ sông Hàn, vì vậy phải hết sức thận trọng” – ông Hải nhấn mạnh.

Ông Nguyễn Đình An, nguyên Chủ tịch Ủy ban MTTQ TP Đà Nẵng, cho rằng trên sông Hàn đã có những cây cầu đẹp, độc đáo, hấp dẫn du khách, như cầu Rồng, Trần Thị Lý, Thuận Phước và cả Sông Hàn. Hơn nữa, theo quy hoạch, cầu Nguyễn Văn Trỗi sẽ được tu bổ để chuyển thành cầu đi bộ.

Mô hình cầu đi bộ “Con sò” bắc qua sông Hàn
Mô hình cầu đi bộ “Con sò” bắc qua sông Hàn

Kinh tế Đà Nẵng và cả nước nói chung còn nhiều khó khăn. Dù Đà Nẵng đã có cơ sở hạ tầng kỹ thuật giao thông khá tốt nhưng nhìn chung, nhiều nơi vẫn còn những chuyện nhức nhối như cầu treo nguy hiểm, cô giáo chui vào bao ni-lông qua sông… “Không ai cấm chúng ta xây những cây cầu đẹp, hiện đại nhưng trong hoàn cảnh hiện nay, không nên và chưa nên làm cái gì dễ gây phản cảm” – ông An nhìn nhận.

Trong khi đó, ông Bùi Văn Tiếng, Trưởng Ban Tổ chức Thành ủy TP Đà Nẵng, băn khoăn: “Nếu như lúc này, Đà Nẵng xây cầu đi bộ bắc qua sông Hàn thì liệu người dân TP có đồng thuận? Nếu hiểu đồng thuận theo nguyên tắc toàn thể thống nhất, tức phải đạt 100% thì theo tôi là rất khó”.

Không thể chơi ngông

Thạc sĩ – kiến trúc sư Tô Văn Hùng, Phó trưởng Khoa Kiến trúc Trường ĐH Bách khoa Đà Nẵng, cho rằng theo thuyết minh, mục đích xây cầu đi bộ là làm điểm dừng chân, lễ hội, thưởng lãm pháo hoa, giải trí, giải khát và ẩm thực là chưa thực sự thuyết phục. Lễ hội pháo hoa 2 năm mới tổ chức 1 lần, trong khi với việc giải trí, giải khát và ẩm thực thì sẽ ảnh hưởng đến môi trường sông Hàn do chất thải, rác thải từ hoạt động này gây ra. Hơn nữa, vị trí xây cầu cũng chưa tính đến khả năng thông thủy cho các du thuyền kích thước lớn, như vậy sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của cảng du lịch Đà Nẵng trong tương lai.

Nhiều ý kiến đánh giá cầu đi bộ có thể cần thiết song để sự đầu tư phù hợp và tránh lãng phí thì dự án phải đặt trong hoàn cảnh thực tiễn của Đà Nẵng trong từng giai đoạn phát triển. Ông Bùi Văn Tiếng còn phân vân về tổng chiều dài 490 m của cầu đi bộ qua sông Hàn vì hầu hết các cầu đi bộ qua sông trên thế giới thường chỉ khoảng hơn 300 m.

Ông Huỳnh Năm, nguyên Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, nhấn mạnh hiện nay, ngân sách TP còn hạn hẹp, lại đang chịu áp lực nặng nề bởi các khoản nợ đầu tư xây dựng cơ bản khá lớn, chưa kể khoản nợ 1.500 tỉ đồng trái phiếu Chính phủ (chưa tính lãi suất). Sắp tới, Đà Nẵng còn dự định tiếp tục phát hành thêm trái phiếu mới và hoàn tất thủ tục ứng (vay) vốn Kho bạc Nhà nước để hy vọng có thể cân đối được nhu cầu vốn đầu tư cho các dự án cấp thiết.

Trước áp lực lớn trong cân đối cung cầu vốn, theo ông Năm, trước mắt, Đà Nẵng khó có khả năng chi thêm hơn 600 tỉ đồng (30 triệu USD) đầu tư cho cầu đi bộ qua sông Hàn. Hơn nữa, đầu tư theo hình thức BT (xây dựng – chuyển giao) là vay tiền làm dự án trước, TP thanh toán sau và phải chịu lãi vay cao, làm tăng thêm gánh nặng cho ngân sách địa phương. Vì vậy, trong điều kiện hiện nay thì chưa thể xây cầu đi bộ qua sông Hàn. 

Tiếp thu ý kiến nhiều phía

Dự án cầu đi bộ qua sông Hàn đã được UBND TP Đà Nẵng thống nhất chọn phương án kiến trúc hình vỏ sò do Công ty CP Tập đoàn Mặt Trời làm chủ đầu tư, hình thức BT với phương án hoàn trả vốn từ tiền sử dụng đất của một số dự án trên địa bàn. Tổng kinh phí xây cầu khoảng 30 triệu USD. Địa điểm xây dựng nằm trên địa bàn 2 quận Hải Châu và Sơn Trà, đầu cầu bờ Tây nối với nút giao thông Đống Đa – Bạch Đằng và đầu cầu bờ Đông nối với khu thương mại Olalani.

Ông Nguyễn Ngọc Tuấn, Phó Chủ tịch UBND TP Đà Nẵng, cho biết dù TP thống nhất chủ trương nhưng cần phải tiếp thu ý kiến từ nhiều phía để dự án xây cầu đi bộ qua sông Hàn đạt hiệu quả cao nhất. Theo ông Nguyễn Mạnh Hùng, Chủ tịch Ủy ban MTTQ TP Đà Nẵng, cơ quan này sẽ tổng hợp đầy đủ, chính xác, trung thực các ý kiến đóng góp ý và gửi đến Ban Thường vụ Thành ủy, HĐND, UBND TP, các sở – ngành liên quan để xem xét, tiếp thu, bổ sung hoàn thiện dự án.

————

http://nld.com.vn/thoi-su-trong-nuoc/xay-cau-trieu-usd-phan-cam-2014041221582139.htm

 

 

Những ngày cuối cùng của Sài Gòn (hết)

 Tác giả: Winfried Scharlau (Phan Ba dịch)

Công việc bàn giao chức vụ được tiến hành vào ngày thứ hai, 28 tháng Tư, buổi chiều 17 giờ, trong dinh tổng thống, nằm trong một tam giác với đại sứ quán Mỹ và nhà thờ công giáo. Mây mưa nặng nề kéo đến trên thành phố. Trời đã tối. Đèn trong dinh được bật lên khi những người của “lực lượng thứ ba”, nhóm nhỏ những người trung lập, quốc gia chủ nghĩa và phật tử chiến đấu, những người cho tới lúc đó không được phép vào trong dinh tổng thống mới của năm 1964, bước qua cánh cửa mở rộng vào trong gian sảnh tiếp đón và tạm thời ngồi xuống ở hàng ghế thứ hai.

Tổng thống Trần Văn Hương (giữa) ngày 27-4-1975 - một ngày trước khi trao quyền cho ông Dương Văn Minh

Hàng ghế đầu dành cho phó tổng thống Hương và các bộ trưởng cho tới thời điểm đó. Có lẽ khoảng 100 người, cho tới 17 giờ hầu như chỉ làm đầy được một nửa gian sảnh. Tiếp theo ở phía sau đó là giới báo chí quốc tế. Trên các lối đi, cách bục diễn thuyết không xa, là máy quay của các đài truyền hình.

Chống gậy khập khiển, phó tổng thống Hương bước vào gian sảnh, có “Big Minh” đi kèm, người mà người ta có thể nhận ra một vẻ hãnh diện nhất định cho vai trò mới này. Minh nhìn những người bạn và những người theo ông ở hàng ghế thứ nhì, những người dưới thời Thiệu đã bị gièm pha và bị các cơ quan nhà nước hành hạ nhiều năm trời; cuối cùng thì cũng đứng trước ngưỡng cửa của ảnh hưởng và sự công nhận của giới công khai: Nguyễn Văn Huyền, một luật sư mà sự hiểu biết về chuyên môn của ông có nhiệm vụ bổ sung cho sức thu hút của Big Minh; thượng nghị sĩ  Vũ Văn Mẫu, một con người nhanh nhẹn, hiền lành, luôn mỉm cười lịch sự, một Phật tử sùng đạo và là người cầm cờ của các nhà sư quốc gia chủ nghĩa ở chùa Ấn Quang; và bên cạnh nhiều người khác nữa cũng là Nguyễn Văn Tuyên, một người yêu nước thành thật, người qua chiếc kính mắt dầy cộm của mình đã phát hiện nhiều biển thủ, cẩu thả và tham nhũng trong chính phủ đã từ chức hơn là tất cả các thành viên khác của quốc hội cộng lại.

Khi cuối cùng rồi Trần Văn Hương bước lên bục diễn thuyết có treo huy hiệu tổng thống ở mặt trước, một cơn mưa bắt đầu trút xuống, lớn tới mức trong Sài Gòn nhiệt đới cũng được xem là bất thường. Cơn mưa đầu tiên sau mùa khô kéo dài nhiều tháng trời rơi xuống như một trận ngập lụt từ trên trời. Mây đen phủ tối bầu trời; giống như màn đêm đã buông xuống Sài Gòn. Bài diễn văn của Hương được nhiều tia sét đi kèm, rồi tiếng sấm tiếp theo sau đó. Richard Wagner cũng không thể dàn dựng đỉnh cao này tốt hơn.

Nhiều câu trong bài diễn văn ngắn của Trần Văn Hương bị cơn mưa đầy sấm sét này che phủ mất. Gió bão thổi màn che của những chiếc cửa sổ cao bay tung lên, đánh lạc hướng mối quan tâm của thính giả ra khỏi con người nói chuyện mờ nhạt này. Hương khiến cho khán giả của ông phải chán ngán với tính bướng bỉnh của một người muốn giữ đúng một hình thức đã mất ý nghĩa của nó từ lâu. Người thị trưởng từng được mến chuộng của Sài Gòn trước đây đã đánh mất phần còn lại của sự tin tưởng trong lần hợp tác với Thiệu, người đã lợi dụng tiếng tốt của ông mà không giao quyền lực thật sự cho người phó. Còn lại là một sự cứng đầu cứng cổ giả làm tính nguyên tắc. Người đàn ông già ốm đau này, cần dùng một cây gậy để đi lại, thật sự là một biểu tượng của trật tự đang sụp đổ.

Sài Gòn, 30 Tháng Tư 1975, xe tăng Bắc Việt bị bắn cháy gần phi trường Tân Sơn Nhứt. Hình: Jacques Pavlovsky/Sygma/CORBIS

Ông hẳn đã diễn thuyết độ mười phút. Các nhà báo không quan tâm và cũng bị trận mưa đánh lạc hướng cho tới mức hầu như không ai để cho phiên dịch bài diễn văn. Tất cả mọi người đều chờ “Big Minh”, chờ một chính phủ mới, một kế hoạch lập hòa bình mà người cộng sản muốn chấp nhận.

Hương khập khiển trở về chỗ của mình. Cả gian sảnh im lặng. Mọi ánh mắt đều hướng tới “Big Minh”, vì người ta chờ bước kế tiếp từ ông. Nhưng ông vẫn ngồi trên ghế của mình. Lần ngưng giữa chừng trong nghi thức mà không nhận ra được ý nghĩa của nó làm tăng sự căng thẳng.

Rồi cuối cùng người ta nhìn thấy một người lính canh, đeo thắt lưng trắng và dây đeo, đứng ở phía trước bên trái, cạnh cửa cánh, bước vào giữa gian sảnh tới bục diễn thuyết. Ông dùng hai tay cầm huy hiệu của tổng thống, giật nó ra khỏi móc treo, quay người với những cử động giật nhanh, tạo một vẻ buồn cười cho những người lính đang đi duyệt binh, bước ra hướng cửa và mang biểu tượng của tổng thống Việt Nam Cộng hòa ra khỏi gian phòng với những bước chân khoan thai.

Giới chính khách và nhà báo giữ im lặng, một sự im lặng mà người ta có thể xem như phút mặc niệm cho một trật tự được mang một cách tượng trưng từ sân khấu chính trị sang đống rác của lịch sử. Khán giả chăm chú theo dõi những cử động long trọng của người lính vệ binh bây giờ đang tiến gần tới lá cờ Nam Việt Nam ở bức tường phía trước, nhấc nó lên khỏi giá cắm và mang nó một cách chậm chạp, lúc nào cũng đi thẳng, ra khỏi gian phòng.

Lá cờ màu vàng với ba sọc đỏ là do người linh mục trẻ tuổi Trần Hữu Thanh phác thảo năm 1945, người sau này thân cận với tổng thống công giáo Diệm và tuyên truyền cho “triết lý chủ nghĩa cá nhân” của ông ta. Bây giờ, trong tháng Tư 1975, cha Thanh đã tham gia phe đối lập chống Thiệu từ lâu. Ông đã tạo khoảng cách với một hệ thống đã được xóa bỏ một cách tượng trưng qua lần mang lá cờ đi ra ngoài.

29 tháng Tư 1975: Một người phụ nữ Việt Nam ngồi trên boong của một con tàu đổ bộ tấn công của Mỹ trong cuộc di tản khỏi Sài Gòn. Hình: AP

Đối với tôi, lá cờ ít có ý nghĩa. Nhưng từ chuyến đi tường thuật đầu tiên của tôi trong cuộc chiến này, tôi đã trải nghiệm nó như là biểu tượng của một quốc gia mà nhiều trăm ngàn người Việt đã hy sinh cho nó. Hơn 500.000 lính Mỹ đã được gởi tới đây để củng cố cho nền cộng hòa Nam Việt Nam mà 50.000 người trong số đó đã tử trận. Lá cờ vàng đỏ này đã trang trí cho các quan tài khi trên nghĩa trang quân đội lớn ở ngoài Sài Gòn, trên đường đi Biên Hòa, khi mỗi năm một lần người ta tiến hành tưởng niệm những người đã hy sinh trong một buổi lễ quốc gia long trọng.

Hàng triệu người đã chết một cái chết vô nghĩa. Đối với tôi, đó dường như là một hành động cay độc, để cho lá cờ biến mất và qua đó mà trốn tránh một trách nhiệm lịch sử.

Người lính vệ binh quay lại gian sảnh, cầm một dấu hiệu tổng thống mới trên hai tay. Với một cú đánh mạnh, ông gắn chặt biểu tượng của tổng thống “Big Minh” vào bục diễn thuyết. Hoa sen xanh nổi bật trên nền trắng. Chắc là một người nghiệp dư đã phải hấp tấp tạo ra kiểu mẫu này. Hẳn là không còn có thể tìm được một bản nào tốt hơn trong Sài Gòn. Vì không còn có thể điều hành quốc gia với những phần còn lại của xã hội này được nữa. Chỉ những kẻ mơ mộng mới tìm được hy vọng trong lần thay đổi biểu tượng vào giờ chót này.

Chỉ sau khi người lính trở về chỗ ban đầu của ông, giống như qua đó mà quá khứ đã được xóa bỏ và con đường đi tới một tương lai tốt hơn được mở ra, “Big Minh” đứng dậy từ ghế ngồi của ông, khoan thai đi tới bục diễn thuyết và bắt đầu đọc một tuyên bố của chính phủ mà trong đó lời đề nghị ngưng bắn ngay tức khắc được đưa ra. Như đã thỏa thuận với đại sứ Mỹ Graham Martin, Minh không nhắc tới lời yêu cầu di tản ngay tức khắc tất cả các quân nhân Mỹ. Nhưng ông cũng không còn nói về “những người cộng sản” nữa, mà là về “những người bạn của chúng ta ở phía bên kia… Chúng tôi thật sự mong muốn hòa giải. Các anh chắc chắn biết điều đó. Hòa giải đòi hỏi mỗi một thành phần của quốc gia đều tôn trông quyền được sống của những thành phần khác. Đó là tinh thần của Hiệp định Paris… Những ngày sắp tới sẽ hết sức khó khăn…Tôi không hứa hẹn nhiều.” “Big Minh” bổ nhiệm luật sư Nguyễn Văn Huyền làm phó tổng thống. Thượng nghị sĩ Vũ Văn Mẫu làm thủ tướng. Một chính phủ chưa được giới thiệu.

Tướng Dương Văn Minh nhậm chức tổng thống, Sài Gòn, 28 tháng Tư 1975.

Lúc đó, tôi không nghe bài diễn văn của “Big Minh” cho tới khi kết thúc. Đối với tôi, nội dung lời tuyên bố của ông là hoàn toàn không có ý nghĩa gì trong sự so sánh với những cảnh tượng trưng cho một lần tự xóa bỏ nhà nước mà chúng tôi vừa quay xong. Nhà nước Sài Gòn thật sự đã hy sinh cái lớn nhất, để thúc đẩy Bắc Việt đi tới thỏa hiệp chính trị vào phút cuối cùng: nó đã tự tan rã, từ bỏ những biểu tượng cho sự tồn tại của chính mình, tự sát vì sợ chết.

Để đưa cuốn phim lên chiếc máy bay chuyến tối sang Bangkok càng nhanh càng tốt, tôi đã cùng đội quay phim rời gian sảnh trước. Ở trước cửa, tôi trình bày một “dự thảo văn bản” cho ban biên tập. Vài phút sau đó, người quay phim và cộng tác viên người Việt lâu năm của chúng tôi đi xe ra phi trường. Đó là vào khoảng 18 giờ, mưa đã giảm bớt đi rất nhiều.

Cho tới khách sạn “Continental” có nhiều nhà báo sống ở trong đó chỉ tốn mười phút đi bộ. Hàng hiên, vào buổi chiều là điểm gặp gỡ cho giới báo chí, quân nhân Mỹ, giới ngoại giao và dân kinh doanh đủ các loại, bây giờ trông như bị bỏ hoang. Các nhà báo vẫn còn quan sát lần thay đổi quyền lực trong dinh tổng thống.  Phần khách còn lại đã hiểu được những dấu hiệu của cuộc chiến và chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp. Cũng có không ít người đang theo dõi trực tiếp lần nhậm chức của “Big Minh” trước các màn hình. Những chiếc taxi màu xanh-nâu sáng đỗ trước “Continental” như thường lệ. Để giết thời gian, tôi thuê một chiếc cho một chuyến đi vào Chợ Lớn.

Sau hai kilômét, chúng tôi tới nhà ga. Bất chợt có những chiếc A-37 bay ở phía trên chúng tôi, bổ nhào xuống tấn công. Người ta nghe được tiếng bom nổ ở hướng phi trường. Vài giây sau đó, hỗn loạn xảy ra trong thành phố. Ai có súng đều bắt đầu bắn lên trời. Người dân chạy, nằm xuống đất, tiếp tục chạy đi. Tiếng ồn của vũ khí tăng lên thành một nền âm thanh, càng làm cho người ta hoảng sợ, và hầu như không ai nhận biết được nguyên do nổ súng. Sài Gòn bắn lên trời vì sợ. Bốn chiếc máy bay chiến đấu hạng nhẹ kiểu A-37 bị không quân Bắc Việt tịch thu đã cất cánh từ Phan Rang Air Base, khoảng 200 kilômét đông bắc Sài Gòn, và được gởi tới phi trường Tân Sơn Nhứt dưới sự lãnh đạo của một phi công Nam Việt đào ngũ.

Hiệu ứng tâm lý của lần bỏ bom thủ đô Nam Việt vượt quá mọi sự mong đợi. Sau khi những quả bom đó rơi xuống và Sài Gòn đạt tới một trạng thái hoảng loạn, cái khiến cho người ta nhớ tới những cảnh đông người trên các bậc thang Odessa của [nhà đạo diễn] Sergei Eisenstein, thì ai cũng biết rõ rằng giờ của trận đánh đã bắt đầu.

Lần bắn súng vô nghĩa mà dân cư vũ trang của Sài Gòn đã dùng nó để kết thúc lần tự phá hủy trật tự cho tới nay kéo dài cho tới khi trời tối, hơn một giờ đồng hồ. Giới nghiêm bắt đầu sau đó. Việt Nam Cộng Hòa đã chấm dứt tồn tại trước khi bị xâm chiếm.

Sài Gòn, 30 tháng Tư 1975, Trung tá Cảnh sát Quốc gia Nguyễn Văn Long tuẫn tiết dưới chân tượng đài Thủy Quân Lục Chiến trước Quốc Hội Việt Nam Cộng Hòa. Hình: Jacques Pavlovsky / Sygma / CORBIS

Tháo gỡ các biểu tượng nhà nước và phản ứng hoảng loạn của người dân Sài Gòn trước lần ném bom phi trường cho tới nay đã không được nhắc tới hay chỉ được đề cập sơ qua trong các tường thuật của nhân chứng và trong các diễn tả lịch sử.

Các cơ chế phòng vệ tâm lý đã đẩy cuộc di tản bằng máy bay đầy kịch tính, bắt đầu vào trưa ngày hôm sau đó, 29 tháng Tư, vào trong trung tâm điểm. Những dịch chuyển trọng tâm như vậy cũng được quan sát thấy tại các chiến bại lịch sử khác của “người da trắng” ở châu Á. Trong văn học và trong điện ảnh, lần quân đội Mỹ đầu hàng ở Corregidor, tháng Tư 1942 trong vịnh Manila, đã bị che phủ bởi những sự tàn bạo của người Nhật trong “chuyến bộ hành tử thần Bataan” để đi tới các trại tù binh; và “Câu cầu sông Kwai” đã quan tâm tới sự tưởng tượng của Phương Tây nhiều hơn là kết cuộc của doanh trại Anh tại Malaya và Singapore.

Thật sự là hoạt động chính trị-ngoại giao cuối cùng mà “Big Minh” đã đứng tại tâm điểm của nó – được khuyến khích và cố vấn bởi Graham Martin và Jean-Marie Merillon – đã trì hoãn cuộc di tản Sài Gòn và qua đó đã gây hại nghiêm trọng về tâm lý và chính trị.

Ngay sau bài diễn văn của “Big Minh”, đài phát thanh Hà Nội đã phát đi một tuyên bố với lời lẽ cứng rắn hết sức bất thường và với một tính yêu cầu dứt khoát, vượt quá tất cả các phát ngôn trong những ngày vừa qua. Đài phát thanh kêu gọi người dân Sài Gòn hãy “nổi dậy”.

Chẳng bao lâu sau đó, đại diện phe cộng sản, những người đã xây nơi cư trú của họ trong khu vực của phi trường thành một căn cứ chỉ huy mà các nhà quan sát ở bên ngoài hoàn toàn không hay biết gì, đã gọi điện tới các thông tấn xã Mỹ và tờ New York Times. Một phát ngôn viên đọc một bản tuyên bố mà trong đó Hiệp Chúng Quốc Hoa Kỳ bị cáo buộc vẫn tiếp tục can thiệp vào tình hình. Nước Mỹ được yêu cầu hãy “xóa bỏ chính quyền của chiến tranh và áp bức ở Sài Gòn”. Lời tuyên bố của Mr. Minh không đáp ứng được yêu cầu này…

Qua đó, Bắc Việt đã phá hủy ảo tưởng cuối cùng. “Giải pháp Lào” giống như một canh bạc. Mỹ và các đại diện của Sài Gòn đã đi nước cờ cuối cùng của họ. Họ đã đi tới kết cuộc. Sự hấp tấp và hoảng loạn đặc trưng cho cuộc di tản của ngày hôm sau đó cũng đã lấy đi cả “thể diện” của họ dưới con mắt của châu Á.

Lần ném bom phi trường vào lúc 18 giờ chiều ngày thứ hai thật sự đã là tín hiệu cho cuộc tấn công. Suốt cả đêm đó, Sài Gòn bị bắn phá bởi đạn pháo và hỏa tiển. Cuộc di tản bằng máy bay bắt đầu vào chiều ngày thứ ba: lúc đầu là từ một điểm tập trung trong khu vực phi trường, sau đó từ nóc nhà của tòa đại sứ quán Mỹ. Bốn giờ sáng ngày thứ tư, 30 tháng Tư, đại sứ Mỹ Graham Martin rời khỏi nước. Những người lính Mỹ cuối cùng, mười một lính thủy quân lục chiến, bay vào lúc 7 giờ 53 phút từ Sài Gòn ra hạm đội trước bờ biển. Vào lúc 11 giờ trưa, 30 tháng Tư, xe tăng Bắc Việt tới dinh tổng thống ở nội thành. Một người lính với lá cờ của “chính phủ cách mạng lâm thời” lao lên cầu thang, để gắn nó lên ban công như là dấu hiệu của chiến thắng.

Lá cờ cũ đã được lấy vào từ lâu rồi.

Phan Ba dịch từ báo Die Zeit, số 18, ra ngày 26/04/1985:

http://www.zeit.de/1985/18/die-letzten-tage-von-saigon/komplettansicht

————-

http://phanba.wordpress.com/2014/04/11/nhung-ngay-cuoi-cung-cua-sai-gon-het/