Tác giả: Đào Dục Tú
KD: Tiếng Việt thật đẹp, lóng lánh đến độ, chỉ có vài chữ- người dưng, người nghĩa, người tình, mà các nhà ngôn ngữ VN, và nhà báo Đào Dục Tú cũng phải trăn trở tự viết và tự hỏi, dẫn chứng đủ thơ phú, ca dao…
Nhưng anh Đào Dục Tú, quê làng quan họ, lại quên một từ tuyệt đẹp, mà mình vốn rất thích. Đó là “người ngọc”. Thật khó có thể có từ nào diễn tả hay hơn một người đẹp, bằng cái từ này. Hy vọng bữa nào đó, anh viết tiếp về “người ngọc” nhé
Cảm ơn anh Đào Dục Tú 😀
——-
Dù không phải là “nhà ngữ học”, nhưng 40 năm làm nghề viết lách liên quan thường nhật đến chữ nghĩa, tôi thuộc trong số những người hay vu vơ nghĩ về cái “vỏ ngôn ngữ Việt” chứa phần “ruột” ý nghĩa , thấy có nhiều điều rất thú vị!

Chẳng hạn ba từ: “dưng” thuần Việt, “nghĩa- tình” gốc Hán Việt nhưng chắc chắn đã được Việt hóa lâu đời ba bốn trăm năm khi mà ngôn ngữ Việt đã trưởng thành, đủ sức từ khởi điểm “nôm na” trở thành ngôn ngữ nghệ thuật ngôn ngữ thi ca. Xin có đôi lời tạp cảm phiếm đàm về ba từ, ba tiếng này Tiếp tục đọc →
Bạn phải đăng nhập để bình luận.