KD: Đây là bài viết có tấm lòng, không chửi bới cực đoan báo chí như một số vị, cứ nói đến báo chí là làm như “lũ ấy” chỉ là … “cục” như Mao Trạch Đông từng nói về giới trí thức tinh hoa nước Trung Hoa.
Thật ra, báo chí là nghề phải tự đào tạo rất nhiều.
Đặc thù đào tạo nhà báo nước ta có hai kiểu rất khác nhau: 1- Các nhà báo học báo chí ra, có nghiệp vụ viết báo (theo cách đào tạo), thì lại không có bất cứ kiến thức chuyên ngành nào họ phải theo dõi. Vì vậy, họ luôn như một “cô chú Vẹt” lắp lại lời các chuyên gia, là dễ hiểu. 2- Các cử nhân các ngành khác nhau, kinh tế, luật… yêu thích nghề báo, nên viết báo. viết mãi, viết mãi, thành CTV một tờ báo nào đó, rồi họ được tuyển, thì những người này rất thiếu nghiệp vụ viết báo một cách bài bản
Đã có thời, làng báo chí VN tranh cãi rất ghê về hai cách đào tạo nhà báo kiểu này. Bên nào hơn? Giờ vẫn chưa có câu trả lời.
Nhưng chắc chắn một điều, nghề báo trước hết đòi hỏi có chút năng khiếu, năng lực viết. Đòi hỏi một cái “phông” văn hóa cơ bản vững chắc. Trên nền tảng đó, nếu nhà báo tự đào tao mình, chịu khó di, đọc, quan sát, học hỏi, tiêu hóa kiến thức thiên hạ thành kiến thức cá nhân, và có được môi trường làm nghề biết tôn trọng phong cách riêng, thì sẽ thành công.
Như vậy, báo chí thực chất là nghề lao động cá nhân rất nhiều. Ở đó, nó không dung thứ và có chỗ cho các nhà báo quảng cáo, nhà báo phong bì, nhà báo lòe thiên hạ bằng cái thẻ nhà báo.
———–
Tự do báo chí là một đề tài rất nhạy cảm nhưng đó là bởi chúng ta nhìn nó theo nghĩa hẹp. Cứ thử nhìn rộng ra ngoài lãnh vực chính trị, sẽ thấy rất nhiều yếu tố bất ngờ đang tác động lên tự do báo chí.
Đầu tiên là lười và tay nghề yếu làm nhiều phóng viên đánh mất sự tự do của mình. Nói cụ thể, muốn viết một bài điểm sách có chất lượng thì điều kiện tiên quyết là phải đọc cuốn sách đó, muốn phê bình một bộ phim mới ra rạp, chắc chắn phải xem trọn vẹn bộ phim. Thế nhưng với nhiều phóng viên, bỏ vài ba ngày để đọc cuốn sách rồi viết một mẩu lọt thỏm là chuyện khó lòng xảy ra. Thế là họ đành bỏ sự tự do phóng bút để buộc mình vào trang thông cáo báo chí mà nhà xuất bản đã gởi sẵn vào hộp thư cho họ, kể cả những đoạn chê một chút, lên án “sự trần trụi” một chút cho thu hút người đọc. Một khi họ tự nguyện cắt và dán từ các bài báo chuẩn bị sẵn cho họ thì làm gì còn tự do báo chí đúng nghĩa nữa.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.