Tác giả: Quách Hạo Nhiên
KD: Bất ngờ, mình nhận được bài thơ này của Quách Hạo nhiên, với email: Cháu đọc báo thấy có tác giả Nồng Nàn Phố (hình như là đồng nghiệp của cô tên thật là Phạm Thiên Ý – làm việc ở Sài gòn) vừa ra mắt tập thơ “Anh ngủ thêm đi anh/Em phải dậy lấy chồng”. Đọc bài thơ cùng tên trong tập thơ này cháu thấy ngồ ngộ, dễ thương của tuổi trẻ nên cháu có họa lại bài này. Cô đọc chia sẻ với cháu nhé. (Vì cháu không có địa chỉ mail của NNP nên không gửi cho tác giả được.)
Hi…hi…. thú thực, mình không biết bạn Nồng Nàn Phố là ai. Xin đăng lên cả hai bài thơ của hai người trẻ tuổi, để bạn đọc chia sẻ, thư thái trong ngày nghỉ cuối tuần. Cảm ơn QHN.
Nghe lời em anh ngủ/Để em đi lấy chồng
Tác giả: Quách Hạo Nhiên
Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn Trên mạng
Nghe lời em anh ngủ
Để em đi lấy chồng
Mùa thu còn chiếc lá?
Anh vùi suốt mùa Đông…
Anh ngủ nên không thấy
Không khóc và không nghi
Không cười nhưng anh biết
Em rất sợ… lỡ thì…
Anh ngỡ em đã hiểu
Chuyện nhớ, thương và yêu
Chuyện cần và chuyện cưới
Những phạm trù khác nhau.
Vì thế anh im lặng
Không giải thích phân bua
Ngờ đâu em tự kỷ
Em tự nhận:mình thừa
Ừ, em cứ lấy chồng
Nếu như thấy cần thiết
Ừ, cứ lên xe hoa
Nhưng đừng giả câm điếc
Anh ngủ say và mơ
Thấy em đeo nhẫn cưới
Kẻ mắt và kẻ môi
Ngực phập phồng khấp khởi
Yêu mà sao lại thế
Thương mà sao vậy em
Anh – đàn ông nông nổi
biết đời mình chông chênh
Anh đã từng có thể
Mạnh mẽ đề làm chồng
Nhưng vấn đề đâu phải
Chuyện áo và váy hồng?
Ừ thì anh ngủ đây
Nhắm mắt và câm điếc
Để em đi lấy chồng
Ôi cuộc đời đẹp thiệt!
——————————————————
Còn đây là bài thơ:
Anh ngủ thêm đi anh/Em phải dậy lấy chồng
Tác giả: Nồng Nàn Phố
Ảnh chỉ mang tính minh họa. Nguồn: Trên mạng
“Anh ngủ thêm đi anh
Em phải dậy lấy chồng
Mùa thu vừa rụng lá
Lòng em đã sang Đông.
Đừng cười và đừng khóc
Đừng tin và đừng nghi
Hãy bình thường mà sống
Em lấy… kẻo lỡ thì
Anh bảo rằng rất yêu
Rất thương và rất nhớ
Rất cần nhưng không thể
Cưới em? Chuyện trong thơ
Chẳng cần phải lí do
Giải thích và phân bua
Chỉ cần anh im lặng
Em đã hiểu: Mình thừa
Ừ! Thôi em lấy chồng
Chẳng còn gì luyến tiếc
Ừ! Thôi lên xe hoa
Bên chồng mà câm điếc
Anh cứ ngủ say thôi
Em dậy đeo nhẫn cưới
Kẻ mắt môi cô dâu
Tím ngực buồn rười rượi
Yêu mà sao lại thế
Thương mà sao vậy anh
Em – đàn bà yếu đuối
… muốn đời mình duyên lành
Nhưng anh đã không thể
Mạnh mẽ để làm chồng
Cởi áo mà không dám
Mặc cho em váy hồng?
Thì thôi anh ngủ đi
Nhắm mắt và câm điếc
Em cười nụ cuối cùng
Giễu đời này quá nghiệt”