Tác giả: Bùi Thanh Hiếu (Người Buôn gió)
KD: Con người, và số phận Lái gió thì đầy sự quăng quật, và … bụi bặm 😀 Vậy mà văn chương viết thật tinh tế, sâu sắc, thật lãng mạn… 😛
Ngày anh ra đi, rặng liễu chưa xanh mầu
Vằng trăng chia ly, lặng lẽ trôi giang đầu
Ngờ đâu anh đi, lạc bước đi qua cầu
Chiều nay qua sông, chợt xót thương đời nhau.
( Em chờ anh trở lại )
Hôm ấy mùa thu, trời cao xanh ngắt, vài đám mây trắng bồng bềnh giữa không trung. Càng gần về Hà Nội, hắn càng thấy nhức mắt, người xe tấp nập, chạy ngược xuôi ríu rít. Một căn nhà cao tầng khủng khiếp làm hắn ngửa cổ nhìn chóng cả mặt. Khói xe, tiếng còi ầm ĩ huyên náo. Hắn nhìn cái gì cũng bé, ngôi nhà, con đường cũng bé. Bước chân vào nhà, hắn nói.