Nguyễn Quang Lập – Một vài giai thoại về hội nhà văn *

Tác giả: Nguyễn Quang Lập
.
KD: Đọc bài này mà chít cười. Những ngày này dư luận xã hội, anh chị em thân thiết, iu quí Bọ còn đang ồn ào chuyện Bọ bị khởi tố theo điều 88 Luật Hình sự (chưa có thông tin chính thức). Nay xin đăng lên Blog bài viết “đậm đặc” chất đời thường, với khẩu ngôn của bọ.
.
Mình thì ngu ngơ các từ ngữ trong quê Bọ, nên có lần hỏi lại Bọ một từ tục nhất mà không biết. Khiến cả hội QC xúm lại giảng giải. Đầu têu là Sao Hồng (Súng hỏng, DC….) Ngượng quá  😛
.
QC ngày xưa không thiếu những ngày cười rũ, cười đau bụng vì văn Bọ. Tỷ như bài về Hố xí hai ngăn chẳng hạn. Nhưng đôi khi mình nghĩ, Bọ cũng phóng tác lên nhiều. Phàm anh văn chương khi sáng tác cũng “đơm đặt, thêm thắt” nhiều chứ. Trước những sự công kích về điều này, mình thường thấy Bọ im lặng.
.
Những ngày này trong trại tạm giam, không hiểu Bọ ấm lạnh ra sao?
.
Xin lỗi bạn đọc, vì trong bài viết có những từ tục. Nhưng tôn trọng phong cách của tác giả, chủ Blog để nguyên  😀
—————
Trại viết Suối Hoa
(Cóp nhặt giai thoại)
.
Cho đến bây giờ, mỗi lần nói về công tác sáng tác và tổ chức sáng tác, Hội nhà văn đều nhắc đến trại viết Suối Hoa, coi như một niềm tự hào, vì từ trại ấy đã có nhiều tài năng đã ra đời, nhiều cuốn sách nổi tiếng.Anh Bách nói mày viết về cái trại ấy đi. Chần chừ mãi, giờ mới viết.

Năm 1986, 1987 chi đó Hội nhà văn mở trại sáng tác cho các cây bút xuất sắc nhất thế hệ sau 1975, nghe oách kinh.

Bình Trị Thiên mình và Trần Thuỳ Mai được chọn, vinh dự quá trời. Ra đi còn được tỉnh uỷ gặp gỡ, động viên cho quà. Đi dự trại viết mà được quan tâm thế, thật xưa nay hiếm.

Nghe nói Hội nhà văn định dùng trại này như một đột phá khẩu để làm một cuộc cách mạng văn xuôi.

Trại tổ chức ở khách sạn Suối Hoa-Thị xã Bắc Ninh. Tới nơi thấy đủ mặt anh tài: Bảo Ninh, Thuỳ Linh, Hồ Anh Thái, Đức Ban, Nguyễn Trọng Tín, Song Hảo, Trần Hoàng Bách.v.v. cả một mớ người tài ba miền Hội gom đủ cả.

Anh Đỗ Chu phụ trách trại, anh nói tao được Hữu Thỉnh giao cho cái trại vĩ đại nhất từ xưa đến nay, nghe chưa. Chúng mày phải viết cho tốt để anh mày vào Đảng, nghe chưa.

Sáng sớm, anh Chu đi từ đầu đến cuối hành lang tầng 2 khách sạn, qua phòng nào anh cũng gõ cọc cọc cọc, nói rất to Viết! viết! Viết! Rồi anh đi về phòng mình nằm ngửa đọc kinh thánh.

Được khoảng hai tiếng, anh lại vùng dậy ra khỏi phòng, đi dọc hành lang tầng 2 gõ cọc cọc cọc- Viết! Viết! Viết! Khi đó anh mới đi uống bia. Uống no bia, chừng 2 giờ chiều, anh mắt nhắm mắt mở, ngật ngà ngật ngưỡng đi dọc hành lang tầng 2, gõ cọc cọc cọc- Viết! Viết! Viết! Rồi về phòng mình đánh một giấc đến 6 giờ tối.

Hôm nào cũng giống hôm nào.

Mấy ngày đầu còn chăm lắm, đứa nào đứa nấy nghiêm túc vào bàn đúng giờ, rồi đọc của nhau, góp ý cho nhau rất tử tế. Sau chán, bắt đầu bày trò ngịch ngợm.

Trừ thằng Hồ Anh Thái là nghiêm túc từ đầu đến cuối, khi nào qua phòng nó cũng thấy cái lưng nó đang úp trên bàn. Thỉnh thoảng nó ra cửa đứng vuốt mặt mấy cái rồi lại quay vào viết.

Đỗ Chu thấy thế, nghi nghi, hỏi mình thằng Thái viết cái gì, mình nói nó viết tiểu thuyết Người và xe chạy dưới ánh trăng. Anh nói chạy cái đầu l., nó viết báo cáo mật cho công an đấy. Thằng này ở Bộ ngoại giao tao lạ gì.

Số còn lại chẳng thằng nào để tâm viết nữa, nhậu nhẹt tối ngày, gái gẩm tùm lum. Nhậu say thì trêu ghẹo mấy nữ nhà văn, không cho đám này viết. Thì thầm bàn nhau phải giết con này, phải giết con kia.

Song Hảo có câu thơ : Khi nào anh đau khổ, hãy tìm về với em. Mấy thằng uống say khi nào cũng đứng tầng một ngửa mặt hét lên tầng hai: Song Hảo ơi anh đau khổ rồi!

Thằng Nguyễn Trọng Tín hễ rượu say là chui xuống gầm giường Song Hảo ngủ, đuổi mấy cũng không về.

Hai ba giờ sáng mới thấy Tín bò về, mình chung phòng với nó, mình hỏi có làm ăn được gì không, sao về sớm thế. Tín nói hổng có, nó đánh rắm quá trời luôn, chịu không thấu… đú má.

Nói thế nhưng hễ say là lại chui gầm giường Song Hảo ngủ.

Đỗ Chu gọi cả hội đến nói thằng Thỉnh mới gọi điện hỏi tao, chúng mày viết được cái đéo gì thì kê ra để anh báo cáo cho nó.

Thằng nào thằng nấy kê ra một loạt thật hoành tráng, Đỗ Chu sướng lắm, nói chúng mày đều tài cả, có ỉa ra cũng thơm hơn chúng nó nhiều. Thôi cố gắng ỉa thêm mỗi đứa mấy bãi nưã cho anh nhờ. Đại hội sắp đến nơi rồi, anh mày phải vào Ban chấp hành chứ.

Bọn mình vâng dạ rồi đâu lại vào đấy.

Đức Ban lớn tuổi nhất, nghiễm nhiên thành đại ca. Anh bày trò họp chi bộ, phân công đứa này giết em này, đứa kia giết em kia, cuối tuần họp chi bộ báo cáo kết quả.

Thằng nào cũng báo cáo thành công ngon lành, riêng T.S lúc nào cũng kêu thất bại.

T. S có bệnh chưa lâm trận đã hết đạn, nhiều lần bị vợ nó cào cho rách mặt. Thành ra nó đẹp trai nhưng cưa em nào, hay ho được chút đầu, sau các em bỏ chạy cả.

Đức Ban nói tại mày hay xúc động. Mày phải coi cái con dưới bụng mày là đế quốc sài lang, phải tưởng tượng nó là vợ Nich Xơn, vợ Giôn Xơn, đ. cho chết mẹ nó đi. T. S nói chưa kịp căm thù đã ướt mẹ nó quần rồi. Cả hội cười lăn, nó thì rưng rưng nước mắt.

Hôm T.S kè được một em ngon lành vào phòng, cả hội ở ngoài hồi hộp chờ đợi. Đến khi nó đi ra, cả hội xúm vào hỏi sao sao, nó banh vạt quần ướt sũng ra, rưng rưng nước mắt.

Đức Ban họp chi bộ nói mỗi người làm việc bằng hai, biến đau thương thành hành động cách mạng, trả thù cho đồng chí TS. Rồi xua mọi người phải tán cho được một thằng hai ba em.

Đức Ban nói gái khách sạn, gái thị xã, gái đoàn quan họ đầy ra đấy, thằng nào không tán được hai ba em, tao thiến dái.

Thế là chạy rong suốt ngày,chắng viết lách gì cả.

Nhiều lần Đỗ Chu bắt được hỏi đi đâu, khi thì nói đi lấy thêm tài liệu, khi thì nói phải đi thực tế chỗ này chỗ nọ. Đỗ Chu nói chúng mày nói phét giỏi, anh yên tâm.

Tổng kết trại ngựa xe như nước, có đến mấy chục tập truyện ngắn và tiểu thuyết được thông báo là cực kì có chất lượng. Thực ra trừ tập Hồ Anh Thái, còn lại đều là những tập anh em viết sẵn ở nhà, đem theo sửa sang chút xíu.

Anh Hữu Thỉnh hân hoan nói chưa bao giờ chúng ta có một trại sáng tác thành công như thế này. Vô cùng cảm ơn các bạn, tôi tin chính các bạn, chứ không phải ai khác, sẽ làm rạng danh nền văn học nước nhà.

Vỗ tay rầm trời.

Đức Ban nói nhỏ với mình mỏ l. này đã khai thác thành công, năm sau hội nhà văn sẽ bỏ tiền cho tụi mình khai thác mỏ l. khác.

He he

——————————————-

Vào hội nhà văn

(Cóp nhặt giai thoại)

.Chẳng hiểu từ bao giờ có luật bất thành văn: ai là hội viên hội nhà văn mới được gọi nhà văn, còn lại là cây bút, cây bút trẻ, chiếu cố lắm mới được gọi nhà văn trẻ.

Nghĩ cũng buồn cười, cây bút còn sang gấp vạn nhà văn nhưng chẳng mấy ai ưa, cứ thích người ta gọi mình nhà văn.

Mình có vở kịch vừa dựng, nhà hát kịch Hà Nội, mở màn nghe giọng giới thiệu véo von: “tác giả- nhà văn Nguyễn Quang Lập” Nghe ngường ngượng thế nào ấy, nói với Hoàng Dũng ông bỏ hai chữ nhà văn cho tôi đi. Dũng cười nói thế mà có ông khi bọn tôi quên đọc hai chứ ấy là nhảy lên sừng sộ liền.

Về các tỉnh lẻ thấy mấy ông đi đọc thơ, hội thảo thi nhau giới thiệu nhà văn này nhà văn nọ. Ông nào không được giới thiệu nhà văn nhà thơ thì tự ái văng c. bỏ về liền.

Gọi nhà thơ chán thì đua nhau gọi là thi sĩ, gọi thơ ca chán thì gọi là thi ca. Chẳng hiểu cái chữ thi nó sang hơn chữ thơ ở chỗ nào.

Thằng Thuấn đi Mỹ tự giới thiệu mình là thi bá, khốn nỗi thằng phiên dịch nó chẳng biết thi bá là cái đ. gì, dịch ra sao, cứ dịch bừa là poet, phí công ông Thuấn nghiền ngẫm chữ nghĩa.

Tất nhiên cũng có nhiều văn tài chẳng coi hội nhà văn là cái gì. Nguyễn Mạnh Tuấn ra khỏi hội từ năm 1989, kể từ ngày anh ra khỏi hội hình như anh còn sang hơn, được trọng vọng hơn. Nguyễn Việt Hà, Phạm Xuân Nguyên bảo vào hội chúng nó còn mắng cho.

Nhưng đa số là giấc mơ thiên đường, là khát vọng vô bờ bến.

Ông HK được kết nạp, mở một cuộc nhậu lớn, đem cái thẻ ra bắt mọi người hôn cái thẻ, hôn hết một vòng, cạn một ly, lại hôn sang vòng khác, cạn một ly, lại hôn sang vòng khác, lại cạn một ly, lại hôn sang vòng khác.

Ôi giời ơi là mệt.

Ông TQT còn oách hơn, bắt cả làng bỏ cái thẻ lên kiệu vàng, rước từ cổng làng vào đến đình làng, cờ đèn kèn trống ầm ĩ.

Ông ĐTC trước khi chết nói muốn nhìn thấy cái thẻ Hội viên Hội nhà văn, anh Khải phải hộc tốc bay ra Hà Nội khẩn khoản BCH kết nạp đặc cách, làm luôn cái thẻ bay vào, may ông chưa chết, còn kịp nhìn cái thẻ.

Không biết lên thiên đường cái thẻ ấy dùng vào việc gì, hu hu.

Anh VL nói với mình: tao nhà cao cửa rộng có rồi, vợ đẹp con khôn có rồi, quyền cao chức trọng có rồi, chỉ thiếu mỗi cái thẻ hội viên hội nhà văn là chưa có, mày giúp tao với.

Nhiêù lần vì bạn bè, mình chạy chọt tướt bơ. May những người mình chạy giùm, vận động giùm đều xứng đáng cả, không mang tiếng chết.

Có lần mình nói anh Khải anh phải ủng hộ thằng Tiến bạn em nhé. Anh Khải nói rồi, thằng đó giỏi, không ủng hộ nó thì ủng hộ thằng nào.

Đến khi thằng Tiến trượt, mình trách anh sao không bỏ cho nó một phiếu. Anh cãi tôi bỏ rồi. Mình nói không phải thằng Tiến đó, thằng Tiến kia kìa. Anh ngồi ngẩn ra: cả một mớ Tiến tôi biết Tiến nào ra Tiến nào đâu.

Anh T. rất tốt bụng, nhờ ai anh cũng ok nhưng tính hay quên. Một hôm bầu xong ra khoe với mình tao bầu nó rồi nhé. Mình hỏi lại tên hoá ra anh bầu lầm. Mình nói, anh ngồi ngẩn ra: ủa, thằng nào cho tao ăn lòng lợn?

Thằng Đạo sĩ diện, vào hội nhà văn không thèm nhờ ai. Mình nói các vị BCH có đọc đ. đâu, mày không nói với người ta một câu làm sao người ta biết mày là thằng nào.

Đạo không nghe, trật, năm sau trật tiếp. Nó uống rượu say chĩa mồm lên tầng ba nhà khách, nơi các vị BCH đang nghỉ, hét tướng lên: Hội nhà văn là cái l.! Mình với Nguyễn Nhật Ánh ra sức can ngăn, nó không chịu, cứ nói đi nói lại Hội nhà văn là cái l.

Mình nói mày đừng nói thế l. nó tự ái. Nó ngẩn ra: ờ nhỉ, tại sao mình lại đi xúc phạm l. nhỉ, ngu thế không biết.

Tháng 8 .2008

*Chủ đề do Dân Luận đặt

————

https://nr-018.appspot.com/www.danluan.org/tin-tuc/20141217/nguyen-quang-lap-cac-giai-thoai-ve-hoi-nha-van-vn