Tác giả: FB Châu Đoàn
Tôi sợ một ngày bước ra đường ở Hà Nội tôi sẽ có cảm giác như ở Nha Trang bây giờ khi mà tiếng Tầu xủng xoảng bên cạnh và các biển báo chữ Tầu, cũng kiểu mầu xanh đỏ loè loẹt tôi vốn ghét cay ghét đắng sẽ hiện diện khắp nơi. Hà Nội xưa cũ, Hà Nội âm thầm và lịch lãm giờ đã trở nên xô bồ, bụi bặm nhưng nếu đà này khi các đặc khu kinh tế đã được mở cửa, sự ảnh hưởng về văn hoá, mầu sắc, âm thanh, ngôn ngữ của Tầu Cộng sẽ còn làm Hà Nội xa lạ hơn nữa.
Tôi buồn và thấy mình đã lạc lõng rồi, trong môi trường bạn bè ngoài đời và trên cõi mạng…Trí thức Việt Nam phần nào giống như những đứa trẻ, khi có điều gì bất bình thì sẽ ầm ầm lên tiếng, đạp chân đành đạch, được một lát thì mệt mỏi, lau nước mắt và buông xuông, ngủ một giấc tỉnh dậy như không có gì xảy ra (Đoàn Bảo Châu)
KD: Nỗi lo XH này khi Luật ĐK thông qua là có thật: Sẽ rất bất ổn, bất an. Trong lúc QG đang cần một môi trường XH sống bình an, lành mạnh để phát triển. Một sự đánh đổi quá đắt cho đất nước, có nên không?
.Nhưng mình không tin trí thức Việt như ĐBC lo lắng. Bởi nỗi lo cho đất nước vẫn âm thầm, lặng lẽ chảy trong huyết mạch nhiều người có tâm, có trách nhiệm. Thời cuộc rồi sẽ khác. Dân tộc này rồi sẽ phải được ngẩng đầu, không thể mãi nô lệ được
—————
Tác giả Đoàn Bảo Châu

Cả tuần nay lên FB không thấy ai nói về đặc khu kinh tế nữa, có lúc thấy lòng hoang vu lạ lùng. Tôi tự hỏi hay là mình ám ảnh với “bạn vàng” nên trở thành hoang tưởng, sợ bóng sợ gió quá mức và có lẽ nên thư giãn để vui vẻ với cuộc sống như bao người?
Bạn phải đăng nhập để bình luận.