Tác giả: Kim Dung
KD: Ngày Tết ai lại đến làm việc nhỉ? Thế mà, mở cửa phòng, cả nhà mình ngạc nhiên, ông đang ngồi viết sách. Ông bảo, Tết là thời gian mình tranh thủ nhất để làm việc. Ông khoe cuốn Cái và Cách đã ra. Ông đang viết một cuốn khác… Những ngày qua, cơn bão chửi bới ông khiến lòng mình đã rất đau. Một nhà khoa học dành cả đời sống chết vì trẻ em được đón nhận bằng những cơn chửi thóa mạ đến một kẻ mất nhân tính cũng không đáng phải nhận như thế. Mình đã rất đau!…
Mình tìm được bức ảnh này, không khỏi buồn cười. Dạo đó mới bắt đầu công cuộc Đổi mới. Mình đã điệu váy áo. Thế mà “phò mã” vẫn đi đôi dép lê- giản dị và khá phổ biến ở các công sở thời đó. Giá là người ham quyền lực, hẳn ông đã sống một cuộc đời rất khác.
————-
Đến hôm nay, cơn bão xung quanh vụ CNGD của GS Hồ Ngọc Đại tạm lắng xuống, mình chợt nhớ tới bức ảnh này, và không khỏi buồn cười lẫn ngậm ngùi khi nhìn lại một thời tuổi trẻ
Mình khá thân với GS Hồ Ngọc Đại. Anh em thân thiết, hay trêu chòng nhau. Còn nhớ lần đầu tiên mới gặp HNĐ, mình đi họp ở Viện Khoa học GD, tại Cung Văn hóa Việt Xô. Họp xong, chị Đỗ Thị Xuân, Cán bộ nghiên cứu của Viện- người chị mình rất quý và chị cũng rất quý mình cùng lững thững đi dạo.
Mình bỗng thấy GS HNĐ lẽo đẽo đi theo hai chị em. Ổng cứ đi sau đọc rất to: “Chị Xuân ơi/ Đi đâu cho Đại theo cùng/ Đói no Đại chịu lạnh lùng Đại chẳng kêu đâu”. Chị Xuân cứ tủm tỉm. Mình là con bé hay xấu hổ, nên vừa buồn cười vừa trố mắt không biết đối đáp ra sao. Chị Xuân nhìn thấy mình như vậy, cười ngặt nghẽo: Khổ, có thế mà đỏ hết cả mặt mũi lên kìa. Sau này, chị mới thú nhận rằng chị kể với GS HNĐ: Đại ơi, mình mới quen một cô bé phóng viên, rất hay! Thảo nào cứ thấy: Chị Xuân ơi… Tiếp tục đọc
Bạn phải đăng nhập để bình luận.