Tác giả: theo FB Lão Tạ
Nhưng với những ông tự coi là sử quan nước nhà, là trí thức hạng đỉnh tham gia trả lời phỏng vấn trong chương trình ấy, thì rất đáng trách.
Là trí thức, như các ông tự nhận, phải luôn đứng bên trên mọi sự định hướng mang tính mục đích và thuần túy công vụ. Một khi đã là trí thức thì không có thứ quyền lực nào đủ sức bắt các ông phải uốn lưỡi. Không có cám dỗ vật chất nào mua được các ông. Danh hiệu trí thức luôn cao gấp ngàn lần các loại danh hiệu phù phiếm khác. Nghĩa vụ với lương tâm một trí thức bỏ lại bên dưới mọi loại nghĩa vụ khác. (Lão Tạ)
KD: Mình không được xem chương trình này, nhưng trên mạng XH, rất nhiều người bất bình. Nay đọc bài của nhà văn Tạ Duy Anh, mới hiểu cơ sự. Nhưng nhà văn đòi “Phẩm giá của trí thức”? Cái thứ ấy giờ là vật… xa xỉ , hiếm lắm, ít lắm, đắt lắm ạ 😀
Xin lỗi các vị, tự nhiên nhớ ra một câu tục của người miền Trung thời xưa mình đi công tác, được nghe, nhưng xin viết bằng một từ khác “vừa mần vừa… run”.
Nay “vừa nói vừa run” thì nói làm giề? Xuống đi đỡ làm dân bực mình 😀 😀 😀
—————–
Ngồi xem chương trình thời sự tối ngày 17 tháng 2, rất nhiều người kết tội ông Tổng giám đốc Đài truyền hình Việt Nam hèn nhát khi suốt gần 9 phút đưa tin về cuộc chiến biên giới năm 1979 đã không một lần nhắc rõ thủ phạm gây chiến là Trung Quốc. Theo tôi, đó là những lời kết tội hơi vội vã?
Bởi vì ông Trần Bình Minh, trong cơ cấu của hệ thống quyền lực hiện nay, chỉ là một hạng quan nhơ nhỡ. Trên ông Minh còn có Ban Tuyên giáo, Ban Bí thư, Bộ Chính trị cùng vài chục ông lớn mà ông nào cũng như vua chúa. Ngoài ra còn rất nhiều ban bệ quyền lực vô hình khác. Việc phải gọi Trung Quốc lái đi thành “Kẻ thù bên kia biên giới” như mọi người đã nghe và bức xúc, rất có thể ông Trần Bình Minh không một mình tự ý, mà có chỉ đạo từ đâu đó? Ở vị thế của ông Minh trong trường hợp ấy, thì có muốn cưỡng lại cũng khó.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.