Tác giả: Cung Tích Biền
.KD: Bạn bè gửi cho bài viết của Cung Tích Biền. Đã đọc nhiều bài viết về Hữu Loan, vậy mà đọc bài này, có lúc vẫn không cầm được nước mắt. Thương Hữu Loan, một tài năng, một nhân cách và khí phách đáng trọng. Thương Phùng Quán và những văn nghệ sĩ chỉ có khát vọng tự do, dân chủ để sáng tạo nhưng đã bị đọa đầy. Thương và trọng biết bao khí phách PQ, với câu thơ mình yêu thích nhất trong bài Lời Mẹ dặn- thực sự đã thấm đẫm trong tư cách sống của mình, dù mình không phải đã được đọc ông từ trước. Nhưng làm người, phải chân thật, và kiêu hãnh ngẩng cao đầu, không thể giả dối, lươn lẹo, xấu hổ lắm- cho dù phải sống cô đơn! Mình quan niệm thế:
Yêu ai cứ bảo là yêu
Ghét ai cứ bảo là ghét
Dù ai ngon ngọt nuông chiều
Cũng không nói yêu thành ghét.
Dù ai cầm dao doạ giết
Cũng không nói ghét thành yêu
Lại phải đi tìm Cung Tích Biền là ai. May quá, báo TP có bài về nhà văn miền Nam này. Xin đăng lên để bạn đọc chia sẻ
Và đã nói tới Hữu Loan, không thể không nghe độc tấu ghi ta Vô Thường, chơi bản nhạc của Dũng Chinh, phổ bài thơ Những đồi hoa sim. Mình nghe đi nghe lại không chán những đêm buồn khó ngủ…
————-
Nhà Thơ Hữu Loan
Sau tháng Tư 1975, tôi có dịp gặp gỡ các văn nghệ sĩ từ miền Bắc vào Nam. Những cuộc “gặp” lẫn “gỡ” này, cái đinh đóng vô đầu, vui ít buồn nhiều. Vui, là gặp được những người mình từ lâu mong đợi gặp. Lại khá bàng hoàng khi đụng phải những nhà văn nhà thơ từng là các tác gia được “vang bóng một thời”, nay trở thành những cán bộ tuyên truyền, “Nói mãi không thôi những điều dân miền Nam nghe muốn ói”.
Bạn phải đăng nhập để bình luận.