Tác giả: Luật sư Trần Hồng Phong và Bùi Phú Châu
.KD: Bạn bè gửi cho mình hai bài viết này, theo mình, là hai bài sâu sắc và hay nhất trong vệt bài cùng chủ đề “Tố giác thân chủ” mà có những ĐBQH kiến nghị tại kỳ họp mới đây. Bùi Phú Châu tuy công tác ở Ngân hàng, nhưng anh cũng là một Thạc sĩ Luật, tốt nghiệp ở Anh Quốc. Những kiến thức của các Ls, các nhà học Luật ở tư bản giẫy chết, không hiểu có được QH lắng nghe không? Xin đăng để bạn đọc chia sẻ
.Do đăng ghép hai bài, nên chủ Blog tạm đặt title 😀
———–
Bài: Chuyện luật sư Loseby không tố cáo, mà bao che, giúp đỡ Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Kông năm 1931
.Tác giả: LS Trần Hồng Phong
Bào chữa là một trong những quyền cơ bản, cổ xưa và quan trọng nhất của con người. Pháp luật của tất cả các nước trên thế giới – trong đó có Việt Nam, Công ước quốc tế của Liên Hợp Quốc ghi nhận và tôn trọng quyền bào chữa của bị can, bị cáo. Không ai bị xem là có tội khi chưa có bản án có hiệu lực pháp luật, được xét xử bởi một phiên tòa công khai, nghiêm minh. Để thực hiện quyền bào chữa, từ lâu đã xuất hiện chế định luật sư. Luật sư là người có nghĩa vụ, xứ mệnh bào chữa, bảo vệ quyền, lợi ích hợp pháp cho thân chủ của mình. Nói một cách đơn giản, trách nhiệm của luật sư là gỡ tội, không được phép làm tăng nặng/xấu đi tình trạng pháp lý của nghi can, bị can, bị cáo.
Sách về vụ án Nguyễn Ái Quốc ở Hồng Kông năm 1931 được xuất bản rất nhiều tại Việt Nam (ảnh minh họa)
Điều này cũng giống như trách nhiệm của bác sỹ là chữa bệnh cho bệnh nhân, không phân biệt bệnh nhân là phe “ta” hay phe “địch”, giàu hay nghèo, quan hay dân. Trong khi đó, trách nhiệm phát hiện và chứng minh tội phạm là của Nhà nước, của các cơ quan tiến hành tố tụng: như Công an, Viện kiểm sát và cả Tòa án (thông qua xét xử).
Từ trước đến nay, pháp luật Việt Nam cũng quy định như trên. Và điều đó là hợp lý, bảo đảm quyền bào chữa của bị can, bị cáo. Tiếp tục đọc
Bạn phải đăng nhập để bình luận.