Tác giả: Đặng Sinh
KD: Thật bất ngờ. Đang nằm dưỡng bệnh ở nhà, thì nhận được cú điện thoại của nhà văn Hoàng Minh Tường mời đến dự Hội thảo ra mắt cuốn sách “Trăm năm ly hợp” của nhà báo Lê Khắc Hoan, nguyên TBT Tạp chí Thế Giới Mới, và cũng là một người bạn đồng nghiệp thân thiết một thời của mình, khi ông còn công tác tại Báo Giáo dục và Thời đại. Rồi Hoàng Minh Tường chuyển máy cho Lê Khắc Hoan, 03 anh em “tám chuyện”, cười ầm ĩ… Chợt nhớ tới những kỷ niệm một thời làm báo trẻ trung, sôi nổi, đầy sức sống.
Khi đó, LKH là một cây bút sáng giá của Báo GD&TĐ, rất am hiểu GD. Còn mình là cô phóng viên trẻ của báo Nhân Dân, mới bước vào nghề, viết về mảng GD, không hề được đào tạo qua một trường lớp nào về sư phạm, hay giáo dục. Máu nghề nghiệp ham học hỏi, mình có ý thức “bám” LKH để “học nghề”, để hiểu và có cái nhìn về GD trong thực tiễn. Dạo đó, những chuyến đi công tác luôn là niềm hứng khởi của mình.
Nói có trời có đất, đời sống lúc đó cực khổ vô cùng, vậy mà mình yêu nghề viết đến nỗi, có khi ngay trên chiếc xe com- măng- ca nhảy sóc khủng khiếp, hay trên chiếc xe khách đường dài chen chúc, bụi bặm, hơi người ngột ngạt, thậm chí có khi đi nhờ cả xe… công nông, là mình đã nghĩ đến “đề cương”, ý tứ bài viết. Và chưa bao giờ mình có ý nghĩ viết để kiếm tiền. Chưa bao giờ.
Cho đến tận giờ, lương tâm nghề nghiệp- với mình luôn trong sáng, sáng sủa và hồn nhiên như vậy đó.
Nghề báo rất tự do. Dạo đó, lại còn quá trẻ, chưa đến 30 tuổi, thân gái dặm trường, rất nhiều chuyến công tác xa, làm sao học việc được, mà vẫn gìn giữ “bảo toàn trọng lượng”, để bền lâu với nghề? Cái bản năng tự vệ, láu lỉnh, ranh mãnh của đứa con gái trẻ có bản lĩnh một cách tự nhiên, mách bảo mình. Và mình, thú thực, đã sống như “một thằng con trai” xông xáo, sánh vai bên đồng nghiệp ông anh LKH. Dĩ nhiên, đi công tác, bọn mình bao giờ cũng có 03 người trở lên.
Và xoay quanh câu chuyện đường dài, là chuyện thời cuộc, chuyện giáo dục. Nỗi đau đời trong tâm trí một đứa con gái trẻ ở mình rất sớm, khi nhìn ra cái cơ chế bao cấp với những giá trị đen trắng đảo lộn, nhìn thấy sự dối trá, vô cảm kinh khủng ở môi trường làm việc. Không ai biết, đằng sau vẻ hồn nhiên của một đứa con gái trẻ, nỗi đau đời lại đau đến thế, nặng đến thế.
Nó nặng đến mức, mình gần như không có tuổi xuân!
Nhưng cũng có bao nhiêu kỷ niệm nghề nghiệp đẹp đẽ của mình với nhà báo LKH. Những đêm sáng trăng ở giữa núi đồi Nghĩa Đồng (Tân Kỳ- nghệ An), bọn mình đàn hát với các thầy giáo, cô giáo suốt đêm. Những chuyến công tác, làm việc, liên hoan, bịn rịn với các thầy giáo, cô giáo Cẩm Bình (Cẩm Xuyên- Hà Tĩnh), mình nghẹn ngào khi chia tay vì thương họ sống cực quá, dù mình khi đó, sống cũng cực đâu kém. Nhưng dẫu sao vẫn là ở Thủ đô.
Nhất là có lần đi cùng với đoàn báo GD& TĐ về Tuần Châu (Thái Bình). Vốn là đứa lãng mạn, mình đã theo LKH ra bờ biển để xem… bão biển, mà không biết rằng, lúc đó, Tuần Châu đang ở trong tâm bão. Lần đầu tiên mình chứng kiến bão biển khủng khiếp ra sao. Hai anh em tưởng chết đến nơi, khi gió bão cuốn đi, ngã lăn lông lốc trên bãi cát, gắng bò dậy, để tránh nguy cơ bị cuốn xuống biển. Vậy mà may mắn thế nào, cuối cùng bọn mình chạy lạc vào căn nhà nhỏ của vợ chồng một gia đình thuyền chài. Hi…hi… Đó là kỷ niệm và nỗi sợ nhớ đời.
Có một kỷ niệm đẹp và buồn cười nữa giờ mới nhớ ra. Mình và cả báo GD&TĐ đi nghỉ mát ở Sầm Sơn (Thanh Hóa). Mình không biết bơi, nhát nước. thấy vậy, LKH liền bảo chui vào phao, để ổng kéo đi cho đỡ sợ. Mình nhẹ dạ nghe lời. Chui vào phao rồi, “nàng” thấy trời biển đẹp quá, nên cứ thao thao nói chuyện về thời cuộc. Còn LKH cứ kéo mình đi. Mải nghe chuyện, hai “anh chị” bị làn nước kéo đi xa cách bờ tới 3 km, mà chả biết gì, làm cả đoàn hết hồn. Khi chẳng thấy bờ bãi đâu, mới hoảng, còn LKH vừa phải bơi vào bờ, vừa kéo phao trong đó có mình bám chặt.
Về được đến bãi tắm, TBT Trường Giang (lúc đó) mới càu nhàu LKH: Ông kéo con nhà người ta đi xa biển thế, nhỡ chết thì sao? LKH cười rất hóm, đúng tính cách của ổng: Chết đuối ngoài biển còn hơn chết trong vũng trâu đằm! Mình chả biết gì cả, cứ cười khanh khách và hồn nhiên kể lại cho mọi người lúc mình ngỡ ngàng nhận ra, mình đang ở rất xa, tít ngoài biển.. . 😀 😳
Thế nên, thời trẻ, mình cũng “được mang tiếng” lắm “bồ”. Và LKH là một trong số đó 😀
Khi nghe đồn, mình, và nhất là Lê Khắc Hoan đều cười hi…hi… LKH còn cười rất khoái chí. Ghét quá cơ! 😳
Khổ cho một đứa con gái trẻ là mình. Được nhiều người khác giới quý mến, yêu mến, thì đi kèm đó cũng là sự ganh ghét, đố kỵ, dựng chuyện của người cùng giới… Nhưng mình hoàn toàn dửng dưng với dư luận. Vì mình quá tự tin ở sự trong sáng của mình. Thú thực, đã không hề đếm xỉa đến thói đời.
Bởi nỗi đau trong lòng mình- thời cuộc- khi đó nó choán ngợp hết cả tâm trí. Đứa con gái mới 25-26 tuổi…
Nhưng LKH là một người bạn đồng nghiệp được mình nể trọng, và ông rất tôn trọng mình. Những lúc buồn quá, thỉnh thoảng đến nhà ông (ở ngay trong tòa soạn) ăn cơm “khách”- chỉ có món lạc rang, và sang trọng hơn, có khi có món chè đỗ đen, nỏng bỏng lưỡi, xì xụp húp. Thấy mình đến, nhà báo Hoàng Trọng Hanh (khi đó là TBT), rồi nhà báo Nguyễn Ngọc Trụ, (TBT báo sau này), nhà báo Hoàng Minh Nghiệm- người luôn đồng hành cùng LKH và mình, vào chung vui, trò chuyện. Mấy anh em nói đủ thứ chuyện thời cuộc, chuyện đời, chuyện viết lách. Đó là những năm tháng làm báo khổ cực, nhưng trong sáng vô cùng, đẹp vô cùng…
Vậy mà đã hơn 20 năm. Giờ, LKH lại tiếp tục ra cuốn sách- mà mình nghĩ, chắc chắn nó là tâm huyết cả đời ông. Lê Khắc Hoan vốn là người thông minh, và đầy ý chí, bản lĩnh trong nghề và trong cuộc sống.
Anh em mình nói chuyện qua điện thoại rất vui. Vui nhất, ông bảo: “Mình vẫn là một fan hâm mộ Kỳ Duyên đó! Kỳ Duyên giỏi lắm”. Mình thì bảo: “Còn anh vẫn tiếp tục ra sách, lại là cuốn sách khá đồ sộ về dòng họ. Anh cũng rất giỏi đó. Chúc mừng anh”. Hai anh em mình đang sống những giây phút “mình phục mình quá cơ”- anh hát, em khen hay, và ngược lại….
Em xin được chúc mừng anh đã thực hiện được tâm nguyện của chính đời mình, anh Hoan ạ. Chúc anh và cả đại gia đình luôn vui vẻ, hạnh phúc.
Và Blog Kim Dung/ Kỳ Duyên xin được giới thiệu Hội thảo ra mắt cuốn “Trăm năm ly hợp” của nhà báo Lê Khắc Hoan, để bạn đọc chia sẻ và tìm đọc.
————-
Ảnh nhà báo Lê Khắc Hoan
.
TNc: sáng nay (20-2-2014), tại hội trường Hội Nhà văn Việt Nam, Câu lạc bộ Văn chương đã tổ chức hội thảo cuốn tiểu thuyết tư liệu Trăm năm ly hợp của Lê Khắc Hoan. Rất hiếm có cuộc hội thảo số người tham dự lại đông đảo như vậy, ngoài các nhà văn còn đông đảo bầu bạn và con cháu dòng họ Lê Khắc. các tham luận đáng giá cao tiểu thuyết tư liệu này, một hướng mới của văn chương lấy dòng tộc làm đối tượng miêu tả. Nguyễn Minh Thái mượn lời của Đào Duy Anh gọi là Chủ nghĩa dòng tộc, chủ nghĩa ấy là văn hóa Việt.
Chúng tôi xin giới thiệu tham luận của nhà văn Đặng Văn Sinh để các bạn tham khảo.
.
Trăm năm ly hợp, cuốn sử biên niên về dòng họ Lê Khắc
Nói một cách hình ảnh, “Trăm năm ly hợp”* là cuốn biên niên sử về một dòng họ nổi tiếng ở vùng đất Cố đô được viết một cách công phu dưới dạng văn chương. Những công trình biên khảo như thế này, trong mấy chục năm qua gần như vắng bóng trên thị trường sách. Tiếp tục đọc →
Bạn phải đăng nhập để bình luận.